CHƯƠNG 14: KHỦNG HOẢNG ĐẦU ĐỘC VÀ THÂN PHẬN NỮ ĐẾ
Căn phòng trọ.
Gió lạnh lùa qua khe cửa sổ, mang theo tiếng ồn ào, hỗn tạp của quán trọ tầng dưới. Nhưng bên trong phòng Thiên Tự Hào, không khí dường như đã đông đặc lại.
“Nữ Đế bệ hạ… Lạc Nhan!”
Bốn từ cuối cùng của Tĩnh Nguyệt (ả hộ vệ) như bốn tảng đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên những gợn sóng kinh hoàng.
Tuyết Nghi (Vợ 2), người đang quỳ bên giường, tay vẫn cầm kim châm, sững sờ. Bàn tay nàng, vốn ổn định như đá, bắt đầu run rẩy. Nàng là con gái thầy lang, là dân thường. Cái khái niệm “Nữ Đế”… nó quá xa xôi. Nó là thần linh. Và nàng… vừa dùng tay cạy miệng “thần linh”, đổ thứ nước than đen ngòm vào đó.
Nàng hoảng sợ, vội vàng rụt tay lại, dập đầu xuống sàn nhà bẩn thỉu. “Thần… thần nữ… đáng chết! Thần nữ không biết… xin Bệ hạ tha mạng!”
Trần Thời thì không quỳ.
Anh, một linh hồn của thế kỷ 21, không có khái niệm “thần linh”. Khi anh nghe hai từ “Nữ Đế”, phản ứng đầu tiên của anh không phải là “kính sợ”.
Phản ứng đầu tiên của anh là… phiền phức. Một sự phiền phức lớn đến mức chết người.
Anh nhìn “công tử” Lạc Nhan (Vợ 1) đang nằm thoi thóp trên giường. Giờ thì anh đã hiểu. Anh hiểu tại sao lại có sát thủ chuyên nghiệp. Anh hiểu tại sao lại có độc Huyết Phong Thảo. Anh hiểu tại sao ả hộ vệ Tĩnh Nguyệt lại có sát khí đáng sợ như vậy.
Họ không chỉ vô tình xen vào một vụ ân oán giang hồ. Họ đã xen vào… một cuộc chiến tranh giành ngai vàng.
“Mẹ kiếp,” Trần Thời lẩm bẩm. Cái “Hành Trình 700 Dặm” vốn đã khó khăn, nay vừa được nâng cấp lên độ khó “Địa Ngục”.
Anh nhìn Lạc Nhan (Vợ 1). Nàng vẫn còn đẹp, một vẻ đẹp yếu ớt, xanh xao, nhưng cái uy nghiêm của bậc đế vương, ngay cả khi trúng độc, vẫn không hề suy giảm.
Lạc Nhan (Vợ 1) ho khan vài tiếng, máu đen vẫn còn ứa ra nơi khóe miệng. Nàng nhìn Trần Thời (người duy nhất còn đứng).
“…Ngươi… không sợ trẫm?” Nàng thều thào, giọng nói yếu ớt nhưng đầy uy quyền.
Trần Thời cười khổ. Anh bước tới, kéo Tuyết Nghi (Vợ 2) đang run rẩy đứng dậy.
“Sợ,” anh nói thật. “Ta không sợ ‘Nữ Đế’. Ta sợ ‘phiền phức’ mà Nữ Đế mang lại.”
Anh chỉ vào Tĩnh Nguyệt. “Cô ta nói, bọn chúng (Lý Cán, Tiêu Gia) sẽ giết hết những ai biết mặt Bệ hạ. Giờ chúng ta đã biết. Chúng ta không còn đường lui, đúng không?”
Anh nhìn thẳng vào mắt Lạc Nhan (Vợ 1). “Chúng ta… giờ là chung một thuyền. Một con thuyền đang chìm.”
Lạc Nhan (Vợ 1) sững sờ. Đây là lần đầu tiên, có kẻ dám nói chuyện với nàng như vậy. Không phải như một bề tôi, mà như một… đối tác. Nàng chợt nhận ra, gã thợ săn lấm lem này có một linh hồn thú vị.
“Đúng,” Lạc Nhan (Vợ 1) nhắm mắt, cố gắng hít thở. “Chung… một thuyền chìm.” Nàng quay sang Tĩnh Nguyệt. “Tĩnh Nguyệt… báo cho 5 người còn lại… vào đây.”
(CĂN PHÒNG KẾ BÊN)
Cánh cửa bị khóa trái. Năm người phụ nữ còn lại đang như ngồi trên đống lửa.
Diễm Binh (Vợ 5) đứng gác ở cửa, tay không rời thanh đao. Nàng đang lắng nghe. Kim Lợi (Vợ 3) đi đi lại lại, tay vò nát mảnh vải. Nàng, một nhà tư bản, ghét nhất là tình huống này. Bị động. Bị kiểm soát. Thiên Cơ (Vợ 4) đang kiểm tra cửa sổ, tìm đường thoát. Nhược Vũ (Vợ 7) áp tai xuống sàn, nghe ngóng. Dược Tâm (Vợ 6) co rúm trong góc, ôm đầu gối.
“Im lặng!” Nhược Vũ (Vợ 7) đột ngột ra hiệu. “Có tiếng bước chân… của ả hộ vệ kia… đang đến.”
CẠCH!
Cửa phòng bị mở khóa từ bên ngoài.
Tĩnh Nguyệt đứng đó, mặt lạnh như tiền, tay vẫn cầm kiếm. Năm người vợ lập tức đứng bật dậy, Diễm Binh (Vợ 5) chắn trước, chĩa đao vào ả.
“Bỏ vũ khí xuống,” Tĩnh Nguyệt nói, giọng mệt mỏi. “Phu quân của các ngươi… và Bệ hạ… muốn gặp các ngươi.”
“Bệ hạ?” Kim Lợi (Vợ 3) sững sờ.
Khi cả 5 người bước vào phòng Thiên Tự Hào, họ thấy một cảnh tượng sẽ ám ảnh họ mãi mãi. Trần Thời, phu quân của họ, đang ngồi bên giường. Tuyết Nghi (Vợ 2) đang dùng kim châm (bằng xương cá) cắm đầy người “công tử” đẹp trai kia. Và “công tử” đó… đã cởi mũ. Mái tóc đen nhánh xõa ra. Lớp vải bó ngực đã được nới lỏng… …là một nữ nhân.
“Các ngươi…” Trần Thời nhìn 5 người vợ vừa bước vào. “Lại đây. Ta giới thiệu… một phiền phức lớn.”
Anh chỉ vào Lạc Nhan (Vợ 1). “Đây là Nữ Đế bệ hạ, Lạc Nhan.”
Năm người vợ, giống như Tuyết Nghi (Vợ 2), lập tức tái mặt. Diễm Binh (Vợ 5), người kiêu ngạo nhất, cũng bất giác buông lỏng tay đao. Họ định quỳ xuống.
“MIỄN LỄ!” Trần Thời gắt lên. “Giờ không phải lúc làm mấy trò đó! Tất cả nghe đây!”
Anh, trong giây phút sinh tử, đã nắm lấy quyền chỉ huy.
“Nữ Đế trúng độc Huyết Phong Thảo. Độc không có thuốc giải,” anh nói nhanh. Dược Tâm (Vợ 6), người vốn đang hoảng loạn, nghe thấy tên độc, bỗng ngẩng đầu. Nàng cũng là con nhà võ, nàng… đã từng nghe qua cái tên này.
Trần Thời tiếp tục. “Than củi của ta chỉ sơ cứu. Độc đã vào máu. Tuyết Nghi…” Anh nhìn Vợ 2.
Tuyết Nghi (Vợ 2) ngẩng lên, trán đẫm mồ hôi. Nàng đang dồn hết tâm sức vào từng cây kim. “Ta… ta dùng [Thiên Phú Y Tế] (dù nàng chưa biết gọi tên nó) kết hợp kim châm… khóa trái tâm mạch. Ta có thể… giữ cho Bệ hạ không chết. Nhưng… chỉ 12 canh giờ. Sau 12 canh giờ (24 tiếng), độc sẽ phá vỡ huyệt đạo, ngấm vào tim. Bất kể là ai… cũng sẽ chết.”
Một bản án tử hình. 12 canh giờ.
“Tĩnh Nguyệt,” Trần Thời quay sang ả hộ vệ. “Thuốc giải duy nhất là ‘Long Huyết Thảo’. Ngươi nói nó ở hoàng cung. Từ đây về Kinh Đô bao xa?”
“300 dặm (khoảng 480km),” Tĩnh Nguyệt nghiến răng. “Cưỡi ngựa nhanh nhất… cũng mất 3 ngày 2 đêm.”
12 canh giờ (1 ngày) so với 3 ngày 2 đêm. Không thể nào.
Sự tuyệt vọng lại ập xuống căn phòng.
Lạc Nhan (Vợ 1) ho khan, nàng mỉm cười yếu ớt. “Các ngươi… không cần phải lo. Đây là… số mệnh của trẫm. Lý Cán (Thái úy)… hắn thắng rồi.”
“Không!” Trần Thời đập tay xuống bàn. “Chưa! 12 canh giờ! Chúng ta vẫn còn 12 canh giờ!”
“Vô ích,” Tĩnh Nguyệt lắc đầu. “Toàn bộ Thạch Môn Trấn này đã bị tay chân của Lý Cán và Tiêu Gia (gia tộc buôn người ở Chương 10) bao vây. Chúng ta… vừa bước vào cái bẫy của chúng. Trận phục kích lúc nãy… chỉ là đòn đầu tiên. Khi chúng biết độc dược thất bại… chúng sẽ…”
KENG! KENG! KENG!
Như để chứng minh lời nói của Tĩnh Nguyệt. Tiếng chuông báo động của Thạch Môn Trấn vang lên! Tiếng tù và của quân lính tập hợp!
Nhược Vũ (Vợ 7), người im lặng nãy giờ, tái mặt. Nàng chạy đến cửa sổ, hé nhìn ra. Đường phố, vốn đang ồn ào, giờ đã vắng tanh. Lính! Rất nhiều lính, tay cầm đuốc, đang phong tỏa bốn góc đường. Chúng đang tiến về… Quán Trọ Long Môn.
“Chết tiệt!” Trần Thời chửi thề. “Bọn chúng không chờ 12 canh giờ! Chúng ra tay ngay bây giờ!”
Lạc Nhan (Vợ 1) cố gượng dậy. “Tĩnh Nguyệt… đưa trẫm đi…” “Bệ hạ!” Tĩnh Nguyệt quỳ xuống. “Thần… hộ giá chậm trễ… đã rơi vào bẫy. Chúng… ít nhất 300 tên! Chúng ta… không thoát được!”
Cả căn phòng chìm vào sự tuyệt vọng cuối cùng. Bên ngoài là 300 quân lính. Bên trong là 1 Nữ Đế sắp chết, 1 hộ vệ, 1 gã shipper, và 6 người vợ (2 chiến binh, 1 kỹ sư, 1 kế toán, 1 y sư, 1 tình báo).
“Phu quân…” Kim Lợi (Vợ 3) run rẩy. “Cái quyết định ‘Hành Hương’ này của huynh… đúng là… đưa cả nhà vào chỗ chết mà…”
Trần Thời không trả lời. Anh cũng đang tuyệt vọng. Anh sai rồi. Anh đã hại chết tất cả.
Anh nhìn Tuyết Nghi (Vợ 2), đang cắn môi châm cứu. Anh nhìn Diễm Binh (Vợ 5), đang run lên vì… phẫn nộ, không phải sợ hãi. Anh nhìn Kim Lợi (Vợ 3), đang tính toán… tính toán cách để chết ít đau đớn nhất. Anh nhìn Thiên Cơ (Vợ 4), đang nhìn chằm chằm vào cái… then cài cửa, phân tích cấu trúc của nó. Anh nhìn Dược Tâm (Vợ 6), đang ôm Tuyết Nghi (Vợ 2). Anh nhìn Nhược Vũ (Vợ 7), đang quan sát con đường rút lui.
Anh hít một hơi.
“Hệ Thống!” anh gào lên trong đầu, lần đầu tiên anh hoảng sợ thật sự. “Cứu! Bất cứ giá nào! Ta đổi 100 điểm! Đổi hết! Dịch chuyển! Dịch chuyển chúng ta đi!”
[Đinh! Hệ Thống Shipper Vạn Giới là hệ thống Vận Chuyển, không phải hệ thống Dịch Chuyển.] [Ký chủ không thể dịch chuyển.]
“Vậy mày cho tao vũ khí! Cho tao súng!”
[Đinh! Cửa Hàng (Cấp 1) không bán vũ khí vượt quá trình độ công nghệ của thế giới.]
“VÔ DỤNG!” Trần Thời gào lên.
[Đinh! Ký chủ bình tĩnh. Hệ Thống chỉ cung cấp công cụ và tri thức. Ký chủ phải tự mình hoàn thành “đơn hàng”.]
Tự mình? Làm thế nào?
Bên ngoài, tiếng bước chân rầm rập đã lên đến cầu thang. “Tầng 2! Phòng Thiên Tự Hào!” “Phá cửa! Giết hết! Không để ai sống!”
Bọn sát thủ! Chúng đã vào quán trọ!
(CẢNH GIÀU CẢM XÚC: ĐÊM ĐỊNH MỆNH)
RẦM!!!
Cửa chính Quán Trọ Long Môn bị phá tan. Lão Triệu (chủ quán) vung thanh đại đao. “Lũ khốn! Chúng mày dám… A!” Một mũi tên cắm phập vào vai lão.
Tĩnh Nguyệt (hộ vệ của Nữ Đế) gầm lên. Ả rút kiếm, lao ra hành lang. “Ta chặn cầu thang! Các ngươi… bảo vệ Bệ hạ!” Ả biết, ả đi… là sẽ chết. Nhưng đó là nhiệm vụ của ả. Ả đóng sầm cửa phòng Thiên Tự Hào lại, chặn ở bên ngoài.
Tiếng kim loại va chạm vang lên dữ dội. Tiếng Tĩnh Nguyệt gầm thét. Tiếng sát thủ la hét. Ả hộ vệ đang một mình chặn cả cầu thang.
Bên trong phòng. Bảy người vợ nhìn Trần Thời.
“Kim Lợi! Thiên Cơ!” Trần Thời hét. “Đồ đạc! Lấy hết đồ đạc! Chặn cửa! Chặn cửa sổ!” Họ cuống cuồng đẩy cái tủ, cái bàn, chặn cửa.
RẦM! Cửa sổ vỡ tan. Một tên sát thủ mặc đồ đen nhảy vào.
Hắn vừa đáp đất, hắn nhìn thấy 6 nữ nhân và Trần Thời. Hắn cười khẩy.
Nhưng…
Hắn chưa kịp cười xong. Một thanh đao, nhanh như chớp, đã đâm tới.
Diễm Binh (Vợ 5)! Nàng đã chờ sẵn ở đó! [Thiên Phú: Nữ Võ Thần] của nàng bùng nổ. Nàng không còn là cô gái 19 tuổi. Nàng là một cỗ máy giết chóc. PHẬP! Thanh đao (cướp được ở Chương 11) đâm xuyên tim tên sát thủ.
“Một!” Diễm Binh (Vợ 5) nghiến răng, rút đao ra.
RẦM! Cửa sổ thứ hai vỡ. Một tên khác nhảy vào.
Lần này, Dược Tâm (Vợ 6). Cô em gái song sinh yếu đuối. Nàng đã sợ hãi. Nhưng khi thấy chị gái mình chiến đấu. Khi thấy Tuyết Nghi (Vợ 2) (người đã chăm sóc nàng 15 ngày) đang bị đe dọa. [Thiên Phú: Hộ Vệ Tuyệt Đối] của nàng bùng nổ. Nàng không cầm đao. Nàng cầm… cây thương gỗ. Nàng không đâm. Nàng hét lên, và dùng hết sức bình sinh… quật! Cây thương đập vào đầu gối tên sát thủ. Hắn khuỵu xuống. Diễm Binh (Vợ 5) lao tới, kết liễu. “Hai!”
Hai chị em song sinh, một công một thủ, phối hợp hoàn hảo.
Nhưng bên ngoài!
RẦM! RẦM! RẦM! Cái cửa chính (đang bị tủ chặn) rung lên bần bật. Bọn chúng đang phá cửa!
“Aaaa!” Tiếng hét thảm thiết của Tĩnh Nguyệt vang lên. Ả đã gục ngã ngoài hành lang. Cầu thang… đã thất thủ!
Bọn sát thủ (khoảng 10 tên) đang dồn toàn lực phá cửa phòng.
“Không… không xong rồi!” Kim Lợi (Vợ 3) tuyệt vọng. “Tủ… không giữ được lâu!”
Cái tủ gỗ bắt đầu nứt ra.
“Tuyết Nghi!” Trần Thời hét. “Bệ hạ sao rồi? Di chuyển được không?”
“Không!” Tuyết Nghi (Vợ 2) khóc. “Kim châm… đang giữ tâm mạch. Rút ra… Bệ hạ chết ngay! Di chuyển… kim châm lệch… Bệ hạ cũng chết!”
Một tình huống tiến thoái lưỡng nan. Lạc Nhan (Vợ 1) nằm đó, bất lực. Nàng là Nữ Đế, nhưng giờ nàng là gánh nặng lớn nhất.
RẦM!!!
Cánh cửa vỡ tan. Cái tủ bị đẩy văng ra. Năm tên sát thủ, dẫn đầu là tên Hắc Lang (kẻ cầm đầu), lao vào.
“Ha ha! Bắt được rồi! Nữ Đế bệ hạ!” Hắc Lang cười gằn. Hắn nhìn 7 người. “Giết hết! Giết sạch! Đem đầu Nữ Đế về!”
Năm tên lao vào.
“Lên!” Trần Thời gào lên. Diễm Binh (Vợ 5) (vừa giết 2 tên, đã thấm mệt) lao lên, chặn hai tên. Kim Lợi (Vợ 3) và Thiên Cơ (Vợ 4) dùng thương gỗ, liều mạng đâm, cố gắng cản một tên. Nhược Vũ (Vợ 7) dùng con dao ăn mày, lao vào chân một tên khác.
Chỉ còn Trần Thời… và tên Hắc Lang. Tên cầm đầu mạnh nhất.
Hắc Lang phớt lờ Trần Thời. Hắn coi Trần Thời (vẫn còn vết thương ở vai) là rác rưởi. Mục tiêu của hắn là Lạc Nhan (Vợ 1) trên giường. Hắn vung kiếm, lao thẳng về phía Tuyết Nghi (Vợ 2) (đang đứng che chắn cho Lạc Nhan). “Tránh ra, con tiện tì!”
Hắn chém xuống. Một nhát chém chí mạng.
(CẢNH SLOW MOTION – GIÀU CẢM XÚC: SỰ HY SINH)
Mọi thứ… như dừng lại.
Trần Thời thấy tất cả. Anh thấy Diễm Binh (Vợ 5) đang bị hai tên sát thủ ép lùi, tay đã rớm máu. Anh thấy Kim Lợi (Vợ 3) và Thiên Cơ (Vợ 4) bị đá văng. Anh thấy Tuyết Nghi (Vợ 2) đang tuyệt vọng, nhắm mắt lại, giang tay ra che chắn cho Lạc Nhan (Vợ 1).
Và anh thấy lưỡi kiếm của tên Hắc Lang. Sắc. Lạnh. Và tàn nhẫn. Nó đang chém xuống. Nó sẽ chém Tuyết Nghi (Vợ 2) làm đôi, rồi chém luôn Lạc Nhan (Vợ 1).
Hai người vợ… Một người (Tuyết Nghi) đã cùng anh “ôm chung” 15 tháng, đã cứu anh khỏi cơn sốt (Chương 3). Một người (Lạc Nhan) là Nữ Đế, người anh vừa “Thi Tâm” (Chương 17), người vừa hứa hẹn cho anh tương lai.
Anh phải chọn?
Không. Một shipper không “chọn”. Một shipper… “giao hàng”.
Nhiệm vụ của anh là gì? [Vận chuyển gia đình đến Kinh Đô]. [Bảo toàn tính mạng 6/6].
Anh không phải là chiến binh. Anh không phải là anh hùng. Anh là một tấm khiên.
Anh không suy nghĩ. Anh chỉ hành động.
GÀO!
Trần Thời gầm lên một tiếng không giống tiếng người. Anh không cầm vũ khí. Anh không có thời gian.
Anh lao tới. Anh dùng cơ thể 19 tuổi cường tráng của mình.
Anh không đẩy Hắc Lang. Anh không đỡ nhát chém.
Anh làm một việc duy nhất. Anh lao tới, xô Tuyết Nghi (Vợ 2) ngã văng ra khỏi quỹ đạo của lưỡi kiếm. Và anh… dùng chính thân mình…
…che chắn cho Lạc Nhan (Vợ 1) đang nằm trên giường. Anh dùng lưng mình… làm tấm khiên.
PHẬP!!!
Tiếng động kinh hoàng, khô khốc.
Sự im lặng.
Toàn bộ trận chiến như dừng lại.
Trần Thời sững sờ. Anh cảm thấy… không đau. Chỉ thấy… lạnh. Một cảm giác lạnh lẽo quen thuộc, từ bả vai… nơi thanh kiếm của Hắc Lang (nhằm vào tim Lạc Nhan) đã cắm ngập vào.
Lưỡi kiếm xuyên qua bả vai trái của anh, xuyên qua xương, cắm sâu vào lồng ngực. Chỉ cách tim… vài tấc.
Máu. Nóng hổi. Ầm ĩ. Trào ra.
Trần Thời nhìn xuống. Anh thấy Lạc Nhan (Vợ 1) đang mở to mắt kinh hoàng, nhìn anh. Anh thấy… máu của mình… đang nhỏ giọt xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Hắc Lang (tên sát thủ) cũng sững sờ. “Thằng… thằng rác rưởi!” Hắn tức giận vì cú chém bị cản. Hắn định rút kiếm ra.
KENG!
Một tiếng động chói tai. Thanh đại đao của Lão Triệu (chủ quán) đã bay qua cửa sổ, cắm phập vào tường, ngay bên cạnh cổ Hắc Lang. Lão Triệu đã xử lý xong bọn lính bên ngoài.
Cùng lúc đó, Tĩnh Nguyệt (hộ vệ), mình đầy máu (nhưng không chí mạng), phá vỡ vòng vây cuối cùng, lao vào từ hành lang. “BỆ HẠ!”
Hắc Lang biết đã mất cơ hội. “RÚT!” Hắn gầm lên. Hắn không kịp rút kiếm. Hắn bỏ kiếm, đạp Tĩnh Nguyệt, rồi nhảy qua cửa sổ, biến mất vào màn đêm cùng vài tên sống sót.
(AFTERMATH – CÁI CHẾT LẶNG LẼ)
Bọn sát thủ… đã đi rồi.
Căn phòng chìm trong sự im lặng của địa ngục. Mùi máu tanh nồng nặc.
Tĩnh Nguyệt lao đến bên giường. “Bệ hạ! Bệ hạ!”
Lạc Nhan (Vợ 1) an toàn. Nàng không bị thương. Nàng chỉ… đang run rẩy, sững sờ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nằm đè lên mình.
Tuyết Nghi (Vợ 2) (bị Trần Thời xô ngã) bò dậy. “Phu… phu quân?”
Trần Thời vẫn nằm đó, bất động. Thanh kiếm của Hắc Lang… vẫn cắm trên lưng anh.
“Phu quân!” Tuyết Nghi (Vợ 2) hoảng loạn. Nàng lay anh.
Trần Thời từ từ, đau đớn, cố gắng gượng dậy. Anh muốn… roll off (lăn) khỏi người Nữ Đế. Thanh kiếm nhúc nhích.
“Á…!” Anh rên lên một tiếng. Máu từ miệng anh… ộc ra.
Anh nhìn Lạc Nhan (Vợ 1). Anh thấy nàng an toàn. Anh nhìn Tuyết Nghi (Vợ 2). Anh thấy nàng an toàn.
Anh mỉm cười. Một nụ cười yếu ớt, đẫm máu. “…Đơn hàng…” anh thều thào, máu trào ra theo từng chữ. “…an… toàn…”
Anh gục xuống. Mắt anh nhắm lại. Anh bất tỉnh.
RẦM!
Cánh cửa phòng bên cạnh (đã bị chặn) vỡ tung. Kim Lợi (Vợ 3), Thiên Cơ (Vợ 4), Diễm Binh (Vợ 5), Dược Tâm (Vợ 6), Nhược Vũ (Vợ 7) lao vào. Họ đã xử lý xong 3 tên sát thủ trong phòng mình (với sự giúp đỡ của Lão Triệu và Tĩnh Nguyệt).
Họ nhìn thấy cảnh tượng.
Lạc Nhan (Vợ 1) an toàn, đang sững sờ. Tuyết Nghi (Vợ 2) quỳ sụp, đang gào thét.
Và Trần Thời… phu quân của họ. Trụ cột của họ. Người đã hứa cho họ một “hôn lễ”. Người đã cùng họ “ôm chung” 15 tháng.
Đang nằm gục trong vũng máu, với một thanh kiếm cắm xuyên qua lồng ngực.
“PHU QUÂN!!!”
Tiếng hét thê lương, thảm thiết, vỡ òa của sáu người phụ nữ… vang vọng khắp Thạch Môn Trấn.
Họ đã thoát khỏi bão tuyết. Họ đã thoát khỏi cái đói. Họ đã thoát khỏi thú dữ.
Nhưng giờ đây, trụ cột của họ… …đang chết.
CHƯƠNG 15: ĐÊM ĐỊNH MỆNH VÀ VẾT THƯƠNG SINH TỬ
PHẬP!
Tiếng kim loại xuyên qua da thịt và xương bả vai.
Nó không phải là một tiếng động lớn. Nó khô khốc, sắc lẹm, và ghê rợn.
Mọi thứ như dừng lại.
Cơn hỗn loạn của trận chiến, tiếng gầm thét của Hắc Lang, tiếng la hét hoảng loạn của Tuyết Nghi (Vợ 2), tiếng đập cửa rầm rầm… tất cả dường như bị hút vào một khoảng lặng chết chóc.
Trần Thời sững sờ. Anh không cảm thấy đau. Chưa. Anh chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo, sắc bén, cắm sâu vào lồng ngực mình. Anh cảm thấy sức mạnh của cơ thể đang bị rút đi, như nước chảy qua một cái lỗ thủng.
Anh nhìn xuống.
Anh thấy… Lạc Nhan (Vợ 1). Nữ Đế. Nàng đang mở to đôi mắt phượng hoàng tuyệt đẹp của mình, kinh hoàng, sững sờ. Nàng nhìn anh. Anh thấy… máu. Máu của anh. Nóng hổi. Đang nhỏ giọt, tí tách, xuống gò má trắng bệch của nàng.
Hắc Lang (tên sát thủ) cũng sững sờ. Hắn không ngờ. Hắn không thể tin được, một gã thợ săn rác rưởi, lại dám dùng thân mình làm lá chắn. Hắn muốn rút kiếm ra.
KENG! ẦM!
Tiếng thanh đại đao của Lão Triệu bay tới. Tiếng Tĩnh Nguyệt (hộ vệ) phá vỡ vòng vây cuối cùng, lao vào.
“RÚT!” Hắc Lang gầm lên. Hắn bỏ kiếm, nhảy qua cửa sổ, biến mất vào màn đêm.
Bọn sát thủ… đã đi rồi.
Căn phòng chìm trong sự im lặng của địa ngục. Mùi máu tanh nồng nặc. Mùi tử khí.
Tĩnh Nguyệt lao đến bên giường. “Bệ hạ! Bệ hạ!”
Lạc Nhan (Vợ 1) an toàn. Nàng không bị thương. Nàng chỉ… đang run rẩy, sững sờ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nằm đè lên mình.
Tuyết Nghi (Vợ 2) (bị Trần Thời xô ngã) bò dậy. Nàng không hiểu chuyện gì. “Phu… phu quân?” Nàng thấy anh nằm im.
Trần Thời vẫn nằm đó, bất động. Thanh kiếm của Hắc Lang… vẫn cắm trên lưng anh. Một thanh kiếm dài, cắm ngập đến tận chuôi, xuyên qua bả vai trái, chỉ cách tim vài tấc.
“Phu quân!” Tuyết Nghi (Vợ 2) hoảng loạn. Nàng bò tới, lay anh.
Trần Thời từ từ, đau đớn, cố gắng gượng dậy. Anh muốn… lăn ra khỏi người Nữ Đế. Nhưng anh không thể. Cơ thể không còn nghe lời anh nữa.
Thanh kiếm nhúc nhích.
“Á…!” Anh rên lên một tiếng. Máu từ miệng anh… ộc ra. Một ngụm máu tươi, nóng hổi, phun thẳng lên lớp chăn gấm bên cạnh Lạc Nhan.
Anh nhìn Lạc Nhan (Vợ 1). Anh thấy nàng an toàn. Anh nhìn Tuyết Nghi (Vợ 2). Anh thấy nàng an toàn.
Anh mỉm cười. Một nụ cười yếu ớt, đẫm máu. “…Đơn hàng…” anh thều thào, máu trào ra theo từng chữ. “…an… toàn…”
Đôi mắt anh mất đi tiêu cự. Cái đầu anh gục xuống. Anh bất tỉnh.
RẦM!
Cánh cửa phòng bên cạnh (đã bị chặn) vỡ tung. Kim Lợi (Vợ 3), Thiên Cơ (Vợ 4), Diễm Binh (Vợ 5), Dược Tâm (Vợ 6), Nhược Vũ (Vợ 7) lao vào. Họ đã xử lý xong 3 tên sát thủ trong phòng mình (với sự giúp đỡ của Lão Triệu và Tĩnh Nguyệt).
Họ xông vào, vũ khí vẫn còn dính máu. Họ sẵn sàng cho một trận chiến mới.
Và họ nhìn thấy cảnh tượng.
Lạc Nhan (Vợ 1) an toàn, đang sững sờ. Tuyết Nghi (Vợ 2) quỳ sụp bên giường, đang gào thét.
Và Trần Thời… phu quân của họ. Trụ cột của họ. Người đã hứa cho họ một “hôn lễ”. Người đã cùng họ “ôm chung” 15 tháng.
Đang nằm gục trong vũng máu, với một thanh kiếm cắm xuyên qua lồng ngực.
“PHU QUÂN!!!”
Tiếng hét thê lương, thảm thiết, vỡ òa của sáu người phụ nữ… vang vọng khắp Thạch Môn Trấn.
Họ đã thoát khỏi bão tuyết. Họ đã thoát khỏi cái đói. Họ đã thoát khỏi thú dữ.
Nhưng giờ đây, trụ cột của họ… …đang chết.
(CẢNH GIÀU CẢM XÚC: SỰ SỤP ĐỔ)
Sự sụp đổ của một gia tộc.
“Không… không thể nào…” Kim Lợi (Vợ 3), người lý trí nhất, người sắc sảo nhất, là người đầu tiên gục ngã. Nàng không khóc. Nàng chỉ buông thõng cây thương gỗ. Keng. Nàng nhìn phu quân mình. Anh là trụ cột. Anh là người dẫn dắt. Anh là “tài sản” lớn nhất của nàng. 15 tháng tích lũy… 700 dặm hành trình… “Hang Tích Lương”… “Hôn lễ”… Tất cả… vô nghĩa. Nếu anh chết, mọi thứ đều vô nghĩa. Nàng lảo đảo lùi lại, va vào tường, rồi trượt xuống. Nàng ôm đầu. Nàng, “Tổng Quản Lý” của gia tộc, lần đầu tiên… mất kiểm soát.
Thiên Cơ (Vợ 4), kỹ sư, bộ não cơ khí. Nàng lao tới. Nàng nhìn thanh kiếm. Nàng phân tích. “Xuyên… xuyên qua rồi. Gần tim… quá gần… ôi trời ơi…” [Thiên Phú: Bách Biến Cơ Giới] của nàng cho nàng thấy một sự thật tàn khốc: Vết thương này… không thể sửa chữa. Nàng bắt đầu khóc. “Huynh… huynh hứa… huynh hứa dạy em làm cối xay gió… Đồ nói dối! Đồ nói dối!”
Diễm Binh (Vợ 5), Nữ Võ Thần. Nàng vừa giết 4 mạng người. Tay nàng vẫn còn dính máu kẻ thù. Nhưng giờ đây, tay nàng run rẩy. Nàng quỳ sụp xuống. Nàng không khóc. Nàng gầm lên. Một tiếng gầm của sự phẫn nộ. Phẫn nộ với bọn sát thủ. Và phẫn nộ… với chính mình. “Ta… ta đã ở đây!” Nàng dùng nắm đấm, đấm xuống sàn gỗ. RẦM! “Ta đã ở ngay phòng bên cạnh! Ta là chiến binh! Mà ta… ta lại để phu quân… ta để ‘Trần ca’ chết!” Nàng là người bảo vệ. Nhưng nàng đã thất bại. Nỗi nhục nhã và ân hận này còn đau hơn cả nhát kiếm.
Dược Tâm (Vợ 6), cô em gái song sinh. Nàng vừa mới được chị gái và Trần Thời kéo ra khỏi bóng ma tâm lý. Giờ đây, nhìn thấy người bảo vệ thứ hai của mình ngã xuống. Nàng không hét. Nàng chỉ im lặng, đôi mắt vô hồn, rồi ngã ngất đi một lần nữa. Nhược Vũ (Vợ 7), “Vua Ăn Mày”. Nàng đứng ở cửa, lạnh lùng. Nàng là người ngoài lâu nhất. Nhưng nàng nhìn cảnh tượng đó. Nàng nhìn 6 người phụ nữ (giờ là 6 chị em) đang sụp đổ. Nàng nhìn Trần Thời. Người đàn ông duy nhất đã chìa tay ra, nói với nàng: “Ta cho ngươi một công việc. Một mái nhà.” Cái “mái nhà” đó… đang sụp. Nàng lặng lẽ quay đi. Nàng rút con dao ăn mày của mình ra. Nàng đi ra hành lang. Nàng… đi giết. Nàng phải giết những tên lính còn lại bên ngoài. Đó là cách duy nhất nàng biết để trút giận.
Và Tuyết Nghi (Vợ 2). Nàng là người đầu tiên chứng kiến. Nàng là y sư. Nàng đang gào khóc. “Phu quân! Tỉnh lại! Đừng ngủ! Phu quân!” Nàng áp tai vào ngực anh. Nàng nghe thấy… Tiếng tim. Yếu. Rất yếu. Nhưng… Nàng nghe thấy tiếng… sủi bọt. Một âm thanh ùng ục, ghê rợn, từ bên trong lồng ngực anh.
Nàng, với [Thiên Phú: Diệu Thủ Hồi Xuân], lập tức hiểu. “Tràn dịch màng phổi!” Nàng hét lên, giọng nói sắc lẻm, át cả tiếng khóc. “Kiếm… thanh kiếm đã đâm thủng phổi! Ngài ấy… ngài ấy đang chết đuối… trong chính máu của mình!”
(CẢNH GIÀU CẢM XÚC: SỰ THỨC TỈNH)
Cả căn phòng, kể cả Tĩnh Nguyệt (hộ vệ) và Lạc Nhan (Nữ Đế), đều sững sờ trước chẩn đoán chuyên nghiệp của Tuyết Nghi (Vợ 2).
Và Lạc Nhan (Vợ 1), người đang nằm thoi thóp trên giường, người đang bị độc tố 12 canh giờ hành hạ, bỗng nhiên… Nàng nhìn Trần Thời (người đã chết thay nàng). Nàng nhìn Tuyết Nghi (Vợ 2) (người đang hoảng loạn, dù biết bệnh). Nàng nhìn Kim Lợi (Vợ 3) (đang sụp đổ). Nàng nhìn Diễm Binh (Vợ 5) (đang tự trách).
Nàng, Nữ Đế của một nước, nhận ra một sự thật kinh hoàng. Trụ cột của đế chế này… không phải là nàng. Mà là gã thợ săn đang nằm kia. Hắn ngã… mọi thứ sụp đổ theo.
Nàng, với [Thiên Phú: Hậu Thuẫn Hoàng Quyền], không cho phép điều đó. Nàng không thể cứu hắn. Nhưng nàng có thể… thức tỉnh những người vợ của hắn.
“NGƯƠI!” Lạc Nhan (Vợ 1) dùng hết sức lực, gầm lên một tiếng. Tiếng gầm không lớn, nhưng đầy uy quyền đế vương.
Mọi người giật mình.
Lạc Nhan (Vợ 1) nhìn chằm chằm vào Kim Lợi (Vợ 3) (người đang ôm đầu). “Ngươi! Người quản lý! Phu quân ngươi đang chết! Ngươi ngồi đó khóc lóc sụp đổ? Ngươi mà cũng đòi ‘tính toán’?”
Kim Lợi (Vợ 3) ngẩng phắt lên, sững sờ.
Lạc Nhan (Vợ 1) quay sang Diễm Binh (Vợ 5) (đang đấm sàn). “Ngươi! Chiến binh! Ngươi tự trách? Tự trách có làm hắn sống lại không? Hay là cầm vũ khí, đứng dậy, ra cửa! Canh gác! Bọn lính bên ngoài sắp ập vào! NGAY LẬP TỨC!”
Diễm Binh (Vợ 5) giật nảy mình. Nàng lập tức đứng dậy, lau nước mắt, cầm đao. “Rõ!” Nàng lao ra cửa, đứng gác.
Lạc Nhan (Vợ 1) quay sang Tuyết Nghi (Vợ 2) (người đang hoảng loạn nhất). Giọng nàng dịu lại, nhưng vẫn đanh thép. “Và ngươi… Y Sư.” Tuyết Nghi (Vợ 2) nức nở. “Bệ hạ… thần nữ… thần nữ không cứu được… Rút kiếm… ngài ấy sẽ chết ngay… Máu… máu sẽ phun ra…”
“Vậy thì đừng rút!” Lạc Nhan (Vợ 1) quát. “Ngươi là Y Sư! Ngươi không phải là kẻ khóc tang! Ngươi nghĩ đi! Dùng cái thiên phú của ngươi! Dùng cái đầu của ngươi! Nghĩ! Hắn đang chết đuối trong máu? Vậy thì… làm sao để máu chảy ra ngoài mà không chết?”
Những lời nói tàn nhẫn, nhưng logic.
Nó như một gáo nước lạnh dội vào mặt Tuyết Nghi (Vợ 2). Nàng sững sờ. Đúng rồi. Nàng đang khóc lóc như một người vợ. Nàng quên mất… nàng là một Y Sư. Phu quân của nàng… đang là bệnh nhân.
Nàng hít một hơi thật sâu. Nàng lau nước mắt. Khi nàng mở mắt ra. Sự yếu đuối, hoảng loạn… biến mất. Thay vào đó… là sự bình tĩnh đến đáng sợ của một bác sĩ phẫu thuật.
[Thiên Phú: Diệu Thủ Hồi Xuân] của nàng bùng nổ. Bộ não nàng chạy với tốc độ kinh hoàng. “Rút kiếm… chết. Không rút… chết đuối.” “Phải rút. Nhưng trước khi rút… phải khâu! Khâu động mạch! Không thể!” “Vậy… phải dẫn lưu! Đúng! Dẫn lưu máu!”
“Ta… ta có cách rồi!” Tuyết Nghi (Vợ 2) hét lên. Nàng nhìn Tĩnh Nguyệt. “Ngươi! Giữ chặt phu quân ta! Không được để ngài ấy cử động!” Nàng nhìn Kim Lợi (Vợ 3) (giờ đã tỉnh táo, đứng dậy). “Kim Lợi tỷ! Rượu! Rượu mạnh nhất! Lửa! Lửa lớn nhất!” Nàng nhìn Thiên Cơ (Vợ 4). “Thiên Cơ! Ta cần… một cái ống! Một cái ống rỗng, nhỏ, thật sạch! Giống như… ống sậy! Và… kim khâu! Chỉ! Loại mảnh nhất!”
Cỗ máy Trần Gia… đã được khởi động lại. Không phải bởi Trần Thời. Mà bởi Nữ Đế Lạc Nhan (Vợ 1).
(CĂN PHÒNG PHẪU THUẬT BẤT ĐẮC DĨ)
Căn phòng Thiên Tự Hào lập tức biến thành một phòng phẫu thuật thời chiến.
Diễm Binh (Vợ 5) và Nhược Vũ (Vợ 7) (đã quay vào) đứng gác ở cửa, sẵn sàng chiến đấu với 300 tên lính bên ngoài (chúng đang bị Lão Triệu cầm chân ở tầng 1). Kim Lợi (Vợ 3) lao xuống lầu, đạp cửa phòng bếp, cướp lấy vò rượu “Nữ Nhi Hồng 20 năm” quý nhất của Lão Triệu. Nàng mang lửa lên. Thiên Cơ (Vợ 4) chạy đi tìm ống sậy (dùng để uống rượu). Nàng tìm thấy! Nàng còn lấy bộ kim chỉ may vá của mình. Dược Tâm (Vợ 6) đã tỉnh lại, thấy mọi người bận rộn, nàng cũng lật đật chạy đi… đun nước sôi (để sát trùng).
Mọi thứ tập trung về Tuyết Nghi (Vợ 2).
Nàng là chủ đao. Nàng nhìn Trần Thời đang hôn mê. Nàng hít một hơi. “Bắt đầu!”
“Rượu!” Nàng hét. Kim Lợi (Vợ 3) đổ rượu mạnh lên vết thương, lên thanh kiếm, và lên cả tay Tuyết Nghi. Trần Thời (vẫn hôn mê) co giật vì đau rát.
“Giữ chặt!” Tuyết Nghi (Vợ 2) ra lệnh cho Tĩnh Nguyệt. Nàng nhìn thanh kiếm. Nàng không thể rút nó ra.
“Thiên Cơ!” Nàng gọi. “Dao Găm! Đưa ta con [Dao Găm Đa Dụng] của phu quân!”
Trần Thời (trong lúc mê man) đã bị Tĩnh Nguyệt lột vũ khí. Ả hộ vệ rút con dao găm (từ ủng Trần Thời) ra. Ả sững sờ. Con dao này… nó sắc lạnh một cách kỳ lạ. Ả đưa cho Tuyết Nghi.
Tuyết Nghi (Vợ 2) hơ con dao găm trên lửa (dù biết nó đã sạch).
Nàng nhìn vũng máu. Nàng biết phổi ở đâu. Nàng phải tạo một đường thoát.
“Ta sẽ… rạch một đường,” nàng nói, giọng run run. “Ngay dưới xương sườn. Để máu trong phổi… chảy ra.” Đây là một kỹ thuật phẫu thuật dẫn lưu màng phổi sơ khai nhất. Nàng không biết nó. [Thiên Phú] đang mách bảo nàng.
Nàng cắn môi, bật máu. Nàng đặt con dao găm vào sườn Trần Thời. XOẸT! Nàng rạch một đường dứt khoát.
“Á…!” Trần Thời gầm lên trong vô thức, cơ thể co giật. Tĩnh Nguyệt và Kim Lợi (Vợ 3) phải dùng hết sức đè anh lại. Máu đen lập tức ộc ra từ vết cắt. “Ống!” Thiên Cơ (Vợ 4) lập tức đưa cái ống sậy (đã hơ lửa) vào. Máu đen, sủi bọt, theo ống sậy… chảy ra ngoài, vào một cái chậu đồng. Tiếng thở ùng ục trong lồng ngực Trần Thời… giảm đi!
“Có hiệu quả!” Tuyết Nghi (Vợ 2) reo lên. Họ đã cứu được anh khỏi chết đuối.
Nhưng… thanh kiếm vẫn còn đó. Và Lạc Nhan (Vợ 1), đang nằm trên giường, bắt đầu yếu đi. 12 canh giờ của nàng… cũng đang đếm ngược.
(LỜI HỨA CUỐI CÙNG)
Tuyết Nghi (Vợ 2) thở hổn hển. Nàng đã làm xong phần khó nhất. Nàng băng bó, cố định cái ống sậy. “Ngài ấy… tạm thời sẽ không chết đuối. Nhưng… thanh kiếm…”
Nàng nhìn Tĩnh Nguyệt. “Ta cần… rút nó ra.” “Ngươi điên à?” Tĩnh Nguyệt quát. “Rút ra… máu sẽ phun như suối! Hắn sẽ chết vì mất máu!”
“Ta biết!” Tuyết Nghi (Vợ 2) gào lại. “Nhưng nếu không rút… vết thương sẽ nhiễm trùng! Độc trên kiếm sẽ ngấm! Ngài ấy cũng sẽ chết! Ta cần… Sâm! Ta cần thuốc bổ khí! Gấp!”
Họ lại rơi vào bế tắc.
“Sâm?” Nhược Vũ (Vợ 7), người im lặng nãy giờ, bỗng lên tiếng. “Ta… ta biết chỗ có sâm.” “Ở đâu?” “Tiệm thuốc Tôn Ký. Lớn nhất trấn. Chủ của nó… là em rể của Tiêu Gia.”
Một sự im lặng chết chóc. Lại là Tiêu Gia. Cửa hàng của kẻ thù.
“Ta đi,” Diễm Binh (Vợ 5) nói. “Ta đi… cướp.” “Không,” Nhược Vũ (Vợ 7) lắc đầu. “Ngươi đi… sẽ bị phát hiện. Ta… là ăn mày. Ta quen.” Nàng chuẩn bị lẩn ra cửa sổ.
“Khoan đã.”
Giọng nói yếu ớt của Lạc Nhan (Vợ 1) vang lên. Nàng đã chứng kiến tất cả. Nàng chứng kiến 6 người phụ nữ này (tình địch của nàng?) đã điên cuồng, phối hợp, cứu lấy người đàn ông của họ. Nàng thấy Tuyết Nghi (Vợ 2) với y thuật thần sầu. Nàng thấy Diễm Binh (Vợ 5) với sát khí kinh người. Nàng thấy Kim Lợi (Vợ 3) với sự quyết đoán. Nàng thấy Thiên Cơ (Vợ 4) với sự khéo léo. Nàng thấy Dược Tâm (Vợ 6) và Nhược Vũ (Vợ 7) với lòng trung thành tuyệt đối.
Nàng nhận ra… Trần Thời không phải là một gã thợ săn. Hắn… là một vị Vua. Một vị Vua có 7 thuộc hạ (thê tử) tài năng phi thường.
Và nàng… nàng sắp chết. Độc Huyết Phong Thảo không thể cứu. 12 canh giờ của nàng… đang cạn. Nhưng… hắn (Trần Thời) có thể sống.
“Đừng đi…” Lạc Nhan (Vợ 1) thều thào. “Vô ích…”
Nàng nhìn Tĩnh Nguyệt. “Tĩnh Nguyệt… lại đây.” Hộ vệ trung thành quỳ bên giường.
Lạc Nhan (Vợ 1) run rẩy, thò tay vào trong lớp áo gấm (nơi bí mật nhất). Nàng lấy ra… không phải thuốc giải. Nàng lấy ra một nửa con dấu bằng ngọc. Ngọc Tỷ Truyền Quốc. (Nửa còn lại đang ở hoàng cung, trong tay con trai nàng).
“Bệ hạ… không!” Tĩnh Nguyệt kinh hoàng.
“Câm miệng!” Lạc Nhan (Vợ 1) quát. Nàng nhìn Trần Thời (đang hôn mê).
Nàng quay sang 7 người vợ. “Các ngươi… nghe đây.” Nàng thở dốc, cái chết đã cận kề. “Trẫm… không qua khỏi. Độc Huyết Phong Thảo… không thể giải. Long Huyết Thảo… không kịp nữa rồi.”
“Bệ hạ!” Tuyết Nghi (Vợ 2) khóc.
“Nhưng… hắn…” Lạc Nhan (Vợ 1) chỉ vào Trần Thời. “…hắn phải sống. Hắn đã cứu trẫm. Hắn… quan trọng hơn trẫm.”
Nàng nhận ra, đế chế này có thể không cần nàng (Nữ Đế). Nhưng gia đình này… cần hắn.
Nàng run rẩy, nhét nửa cái Ngọc Tỷ vào bàn tay vô thức của Trần Thời.
“Tĩnh Nguyệt,” nàng ra lệnh cuối cùng. “Thánh chỉ… trong tay áo ta. Nếu… nếu trẫm chết… các ngươi, 8 người (7 vợ + Tĩnh Nguyệt), phải đưa hắn và cái Ngọc Tỷ này… về Kinh Đô. Trao nó cho Tân Vương (con trai ta).”
Nàng nhìn Kim Lợi (Vợ 3) và Diễm Binh (Vợ 5). “Hắn… là phu quân của các ngươi. Hắn cũng là… nam nhân của trẫm.” “Hứa với trẫm… Dù có phải chết… cũng phải đưa hắn về Kinh Đô.” “Hứa với trẫm… phải sống!”
Đây… là sự phó thác. Đây là đêm định mệnh. Trần Thời (hôn mê) vừa nhận được ân huệ cao nhất, và cũng là gánh nặng lớn nhất.
Lạc Nhan (Vợ 1) mỉm cười. Nàng đã trao đi mọi thứ. Nàng nhìn Trần Thời. Nàng từ từ nhắm mắt lại. Hơi thở của nàng… yếu dần.
“KHÔNG!” Tuyết Nghi (Vợ 2) gào lên. “Bệ hạ! Đừng! Vẫn còn 12 canh giờ! Vẫn còn!”
Một cuộc khủng hoảng hai đầu. Một phu quân đang chết đuối vì máu. Một Nữ Đế đang chết dần vì độc. Bên ngoài, 300 quân lính. Và 7 người phụ nữ bị kẹt ở giữa.
Trận chiến… mới chỉ thực sự bắt đầu.
CHƯƠNG 16: AN TOÀN VỀ KINH VÀ HOÀNG CUNG CHỮA TRỊ
Căn phòng Thiên Tự Hào.
Nếu địa ngục có hình thù, thì nó chính là nơi này.
Bên ngoài, tiếng hò hét của 300 binh lính, tiếng đuốc cháy lách tách, tiếng chửi rủa của Lão Triệu (chủ quán) đang cố gắng ngăn cản chúng ở tầng dưới.
Bên trong, là một sự im lặng còn đáng sợ hơn.
Trần Thời nằm đó, gục trên vũng máu của chính mình. Thanh kiếm của Hắc Lang vẫn cắm ngập bả vai trái anh, xuyên qua phổi. Anh bất tỉnh. Nhờ ống sậy dẫn lưu của Tuyết Nghi (Vợ 2), anh không chết đuối vì máu, nhưng hơi thở yếu ớt như một ngọn đèn trước gió.
Bên cạnh anh, trên giường, Nữ Đế Lạc Nhan (Vợ 1) cũng đang hấp hối. Độc Huyết Phong Thảo đã bắt đầu tàn phá tâm mạch. 12 canh giờ của nàng đang cạn dần. Nàng vừa trao nửa khối Ngọc Tỷ cho Trần Thời, một sự phó thác trong tuyệt vọng.
Sáu người vợ còn lại… họ đã sụp đổ. Kim Lợi (Vợ 3) ngồi bệt xuống, đầu óc trống rỗng. Thiên Cơ (Vợ 4) khóc nức nở bên cạnh Tuyết Nghi (Vợ 2). Diễm Binh (Vợ 5) và Nhược Vũ (Vợ 7) đã rút ra cửa, nhưng họ biết, đây là cuộc chiến không thể thắng. Dược Tâm (Vợ 6) lại ngất đi.
Tĩnh Nguyệt (hộ vệ), mình đầy máu, dựa vào tường, tuyệt vọng nhìn chủ nhân.
Cái bẫy đã sập. Không có đường lui.
Tuyết Nghi (Vợ 2) là người duy nhất còn hành động. Nàng đang dùng kim châm, cố gắng giữ lại chút sinh khí cuối cùng cho Trần Thời, nhưng tay nàng run rẩy. Nàng biết. Nàng biết họ sẽ chết.
RẦM! Lính gác bắt đầu phá cửa tầng một.
“Chúng ta… hết giờ rồi,” Lạc Nhan (Vợ 1) thều thào. Nàng nhìn Trần Thời, người đàn ông đã chết thay nàng. Nước mắt của Nữ Đế… rơi xuống.
Nhưng…
Thứ mà họ không biết. Là ở một chiều không gian khác, trong tâm trí của Trần Thời, một cuộc chiến khác đang diễn ra.
Linh hồn của Trần Thời đang lơ lửng trong bóng tối. Anh thấy cơ thể mình, thấy 7 người vợ đang khóc. Anh thấy Lạc Nhan (Vợ 1) cũng đang chết.
“Không…” Anh gào lên. “Không thể thế này!”
Anh không thể chết. Nếu anh chết, “đơn hàng” 15 tháng, hành trình 700 dặm… tất cả là vô nghĩa. 7 người phụ nữ này sẽ bị bắt. Họ sẽ bị bán. Họ sẽ bị giết.
Nhưng anh không thể tỉnh dậy. Vết thương quá nặng.
Anh nhìn sang Lạc Nhan (Vợ 1). Độc! Nàng đang chết vì độc! Và anh chợt nhận ra. Anh chết… anh không quan tâm. Nhưng nếu Lạc Nhan (Vợ 1) chết. Hậu thuẫn chính trị của anh mất. [Thiên Phú: Hậu Thuẫn Hoàng Quyền] biến mất. Nhiệm vụ [Hành Trình Về Kinh Đô] của Hệ Thống 100% thất bại!
Nếu Lạc Nhan (Vợ 1) sống… nàng có thể cứu 7 người vợ còn lại!
“HỆ THỐNG!” Linh hồn Trần Thời gào thét trong tâm thức. “MÀY CÓ ĐÓ KHÔNG? CỨU NÀNG! CỨU LẠC NHAN!”
Anh không cầu xin cho mình. Anh cầu xin cho “khách hàng” quan trọng nhất của mình.
[Đinh!] Giọng nói máy móc vang lên, lần này mang theo một sự khẩn cấp. [Phát hiện Ký chủ đang trong tình trạng “Hôn Mê Sinh Tử” (Nguy cơ tử vong 99%).] [Phát hiện thành viên gia tộc (Vợ 1 – Lạc Nhan) đang trong tình trạng “Nhiễm Độc Chí Mạng” (Nguy cơ tử vong 100% trong 12 canh giờ).]
[Phân tích: Ký chủ bị thương vì bảo vệ (Vợ 1). Nhiệm vụ “Hành Trình Về Kinh Đô” có nguy cơ thất bại tuyệt đối.]
[Kích hoạt “Điều Khoản Bảo Vệ Gia Tộc Cấp Tối Cao”.] [Cửa Hàng (Cấp 1) không đủ thẩm quyền… Cưỡng chế mở khóa Cửa Hàng Hệ Thống (Cấp 2) tạm thời!]
Một loạt vật phẩm lóe lên. Hầu hết đều màu xám. Nhưng một vật… đang phát sáng màu đỏ rực.
[ĐƠN THUỐC GIẢI ĐỘC HOÀNG GIA (LONG HUYẾT THẢO)] [Mô tả: Chiết xuất tinh khiết của Long Huyết Thảo, khắc tinh của Huyết Phong Thảo. Giải độc trong 1 nén nhang.]
Tim Trần Thời như vỡ tung. “ĐỔI! TA ĐỔI!”
[Giá: 500 Điểm Tích Lũy.] [Điểm tích lũy hiện tại của Ký chủ: 156 điểm (Sau khi đổi Bản Đồ 700 dặm và các vật phẩm khác).] [Điểm không đủ. Không thể trao đổi.]
“KHÔNG!” Trần Thời gào lên. “Mày lừa tao! 500 điểm! Tao lấy đâu ra?”
[Phát hiện Ký chủ có “Nhiệm Vụ Chung Cuộc” (Chương 45) chưa nhận thưởng: [Tiên Dược Tối Thượng (Trường Sinh Bất Lão)].] [Ký chủ có muốn… dùng 1/8 phần thưởng [Tiên Dược] của (Vợ 1 – Lạc Nhan) để trao đổi không?]
Đây là một sự trao đổi tàn nhẫn. Đổi sự “Trường Sinh” của Lạc Nhan (Vợ 1) trong tương lai, để lấy “mạng sống” của nàng bây giờ.
“ĐỔI!” Trần Thời không do dự một giây. “Nàng phải sống! Sống! ĐỔI!”
[Xác nhận trao đổi. Vật phẩm [Đơn Thuốc Giải Độc Hoàng Gia]… đã được chuyển vào [Túi Không Gian Sơ Cấp] của Ký chủ.]
[Ký chủ đã kiệt sức. Linh hồn tiến vào trạng thái ngủ đông.]
Ý thức của Trần Thời… tắt lịm.
(THẾ GIỚI THỰC – PHÉP MÀU)
Trong căn phòng Thiên Tự Hào.
Tuyết Nghi (Vợ 2) đang tuyệt vọng. Nàng đã làm ống dẫn lưu. Máu đen từ phổi Trần Thời đang chảy ra cái chậu, tiếng thở ùng ục của anh đã giảm. Nhưng anh vẫn hôn mê. Và nàng biết… anh đang chết vì mất máu.
Anh cần Sâm! Cần thuốc bổ khí! Gấp!
“Kim Lợi tỷ! Thiên Cơ!” Nàng gọi, “Lục soát! Lục soát người phu quân! Xem… xem ngài ấy còn giấu cái gì không! Thảo dược? Bất cứ thứ gì!” (Họ biết Trần Thời hay giấu đồ, như lúc giấu thịt lợn ở Chương 7).
Kim Lợi (Vợ 3) và Thiên Cơ (Vợ 4) lao tới. Họ lục soát cái gùi, không có gì. Họ lục soát áo anh.
“Không có!” Kim Lợi (Vợ 3) tuyệt vọng.
“Khoan đã…” Tuyết Nghi (Vợ 2), trong lúc lau máu trên ngực Trần Thời, tay nàng chạm vào một vùng… kỳ lạ. Ngực anh. Không có gì. Nhưng khi nàng ấn vào… Tay nàng… như lún vào một “khoảng không”. Nó không giống da thịt. Nó… rỗng? (Nàng đang chạm vào lối vào của [Túi Không Gian Sơ Cấp]).
“Cái… cái gì đây?” Nàng hoảng hốt.
Đúng lúc đó. Như có một lực đẩy vô hình từ bên trong (là ý chí cuối cùng của Trần Thời).
Phụt!
Một vật nhỏ, từ lồng ngực Trần Thời, hiện ra trong lòng bàn tay Tuyết Nghi (Vợ 2). Đó là một cái bình ngọc nhỏ, màu đỏ như máu. Bên trong chứa một giọt chất lỏng màu đỏ, phát sáng kỳ ảo.
Cả phòng sững sờ. “Cái… cái gì vậy?” Thiên Cơ (Vợ 4) lắp bắp.
Tuyết Nghi (Vợ 2) mở nút bình. Một mùi thơm nồng, thanh khiết, của thảo dược, lan tỏa. Mùi hương của “Long Huyết Thảo”! (Nàng là Y sư, nàng nhận ra ngay lập tức).
“Thuốc… thuốc giải!” Tuyết Nghi (Vợ 2) không tin vào mắt mình. “Là Long Huyết Thảo! Tại sao phu quân lại có nó?”
Lạc Nhan (Vợ 1), đang hấp hối trên giường, cũng mở mắt. Nàng cũng ngửi thấy! Nàng cũng kinh ngạc! Hắn… hắn có thuốc giải? Hắn là ai?
“Bệ hạ!” Tuyết Nghi (Vợ 2) không có thời gian suy nghĩ. Nàng lao tới, cạy miệng Lạc Nhan (Vợ 1) ra, đổ giọt thuốc màu đỏ vào.
Giọt thuốc như một ngọn lửa, chảy vào cổ họng Lạc Nhan (Vợ 1).
Một giây. Hai giây.
Màu tím bầm trên mặt Nữ Đế… bắt đầu rút đi. Nhanh chóng! Hơi thở yếu ớt của nàng… trở nên mạnh mẽ. Nàng ho sặc sụa. Nàng mở mắt.
“Ta… ta…” Nàng sờ lên ngực. Cơn đau đã biến mất. Độc… được giải rồi!
Tuyết Nghi (Vợ 2) quỳ sụp xuống, bật khóc. “Cứu… cứu được rồi…”
Tĩnh Nguyệt (hộ vệ) cũng sững sờ. Phép màu! Đây là phép màu! Cả 7 người vợ nhìn Trần Thời (vẫn đang hôn mê) với ánh mắt… sùng bái. Phu quân của họ… là thần tiên sao?
RẦM!!!
Cửa chính tầng một bị phá vỡ! Tiếng hét của Lão Triệu vang lên: “BỌN KHỐN! LÊN ĐÂY!” Bọn lính… đã ập vào!
(CUỘC ĐÀO THOÁT)
“Bệ hạ!” Tĩnh Nguyệt (hộ vệ) hét lên. “Độc đã giải! Chúng ta phải đi!” “Đi!” Lạc Nhan (Vợ 1) (vừa hồi phục) lập tức bật dậy. Uy quyền của Nữ Đế quay trở lại.
“Nhưng… còn hắn?” Lạc Nhan (Vợ 1) chỉ vào Trần Thời. Anh vẫn đang hôn mê, thanh kiếm vẫn cắm trên lưng, cái ống sậy vẫn đang chảy máu.
“Chúng ta không thể mang ngài ấy đi!” Tĩnh Nguyệt nói, giọng tàn nhẫn. “Ả (Tuyết Nghi) nói hắn không thể di chuyển! Bệ hạ, ngài quan trọng hơn! Hắn chết… là vì Bệ hạ. Đó là vinh hạnh của hắn!”
“KHÔNG!” Sáu tiếng hét vang lên. Không phải một, mà là sáu người vợ còn lại.
Kim Lợi (Vợ 3) đứng chắn trước Trần Thời. “Bệ hạ. Ngài có thể đi. Chúng ta… ở lại với phu quân.” “Ngu ngốc!” Tĩnh Nguyệt gầm lên. “Ở lại là chết!”
“Ta nói… ta ở lại!” Diễm Binh (Vợ 5) chĩa đao vào Tĩnh Nguyệt. “Hoặc là đi cùng! Hoặc là chết chung!”
Lạc Nhan (Vợ 1) sững sờ. Nàng nhìn 6 người phụ nữ đang sẵn sàng chết vì một gã đàn ông. Nàng nhìn Trần Thời, người đã hy sinh Trường Sinh của nàng để đổi lấy thuốc giải (dù nàng không biết), người đã dùng thân mình đỡ kiếm cho nàng.
“Hắn…” Lạc Nhan (Vợ 1) nghiến răng. “Hắn là phu quân của trẫm! (Nàng đã “Thi Tâm” với anh). Hắn là Thần Công tương lai! Mang hắn theo!”
“Nhưng…”
“Không nhưng!” Trần Thời không thể chết. Anh là trụ cột của đế chế mới này.
“Đường nào?” Lạc Nhan (Vợ 1) nhìn Nhược Vũ (Vợ 7). Nhược Vũ (Vợ 7) lập tức hiểu. “Cống ngầm! Dưới bếp! Theo ta!”
“Tĩnh Nguyệt! Lão Triệu!” Lạc Nhan (Vợ 1) ra lệnh. “Chặn hậu! Đốt! Đốt cái quán này! Tạo hỗn loạn!” “Rõ!” Lão Triệu (từ tầng dưới) gầm lên. Lão cười. Lão ghét bọn lính này.
Một kế hoạch điên rồ hình thành trong 30 giây.
“Hành động!”
(CUỘC TRỐN CHẠY SINH TỬ)
Diễm Binh (Vợ 5) và Thiên Cơ (Vợ 4) dùng một tấm ván giường, làm một cái cáng thô sơ. Họ cẩn thận, nhẹ nhàng, đặt Trần Thời (vẫn cắm kiếm, cắm ống sậy) lên. Tuyết Nghi (Vợ 2) cầm theo chậu máu (để nó tiếp tục chảy ra, không bị nghẽn).
“Kim Lợi! Thiên Cơ! Khiêng!” Hai người khỏe nhất (sau 15 tháng) gánh lấy phu quân của mình.
“Đi!”
Tĩnh Nguyệt và Lão Triệu lao ra, tiếng chém giết vang lên dữ dội ở cầu thang. “Lửa! Đốt!” Lão Triệu hét lên. Lão ném vò rượu “Nữ Nhi Hồng” vào lửa. Ngọn lửa bùng lên! Quán trọ Long Môn bốc cháy!
“CHÁY! CHÁY RỒI!” Bọn lính bên ngoài hoảng loạn.
Trong lúc hỗn loạn đó, 8 người phụ nữ (7 vợ + hộ vệ Tĩnh Nguyệt, ả đã bị thương nặng nhưng vẫn theo) theo Nhược Vũ (Vợ 7) lao xuống bếp. Nhược Vũ (Vợ 7) lật một tấm ván lót sàn. Một cái lỗ đen ngòm, hôi thối… Cống ngầm của Thạch Môn Trấn.
“Xuống!” Nhược Vũ (Vợ 7) nhảy xuống trước. Kim Lợi (Vợ 3) và Thiên Cơ (Vợ 4) cẩn thận, đưa cáng của Trần Thời xuống. Lạc Nhan (Vợ 1), Tuyết Nghi (Vợ 2), Dược Tâm (Vợ 6) nhảy theo. Diễm Binh (Vợ 5) và Tĩnh Nguyệt (hộ vệ) nhảy xuống cuối cùng, đóng sập nắp cống lại.
Họ chìm vào bóng tối.
(HÀNH TRÌNH TRONG CỐNG NGẦM)
Nó hôi thối. Nó kinh khủng. Cái mùi ở con hẻm (Chương 12) không là gì so với nơi này. Nước cống ngập đến đầu gối. Bùn, rác rưởi, và… chuột.
Dược Tâm (Vợ 6) bật khóc, nhưng Diễm Binh (Vợ 5) bịt miệng nàng lại. “Im lặng! Muốn chết à?”
“Đi… theo ta… ta biết đường…” Nhược Vũ (Vợ 7), “Vua Ăn Mày”, nàng là nữ hoàng của thế giới này.
Họ đi. Kim Lợi (Vợ 3) và Thiên Cơ (Vợ 4) khiêng Trần Thời. Tuyết Nghi (Vợ 2) đi bên cạnh, giơ cao cái chậu máu đang chảy, và cố gắng giữ cho ống sậy không bị tuột. Lạc Nhan (Vợ 1) (vẫn còn yếu) được Diễm Binh (Vợ 5) dìu. Tĩnh Nguyệt (hộ vệ) và Dược Tâm (Vợ 6) đi bọc hậu.
(Cảm xúc): Đây là cảnh tượng kỳ dị nhất. Nữ Đế, Y Sư, Kế Toán, Kỹ Sư, Tướng Quân, Vệ Sỹ, Tình Báo… 7 thiên phú, 7 người vợ, đang lội bì bõm trong cống ngầm, liều mạng để cứu một gã shipper.
“Sắp… sắp hết hơi rồi…” Thiên Cơ (Vợ 4) lảo đảo. Cái cáng quá nặng. “Đổi ca!” Diễm Binh (Vợ 5) lập tức thay thế. “Chị (Kim Lợi) và em!”
Họ đi suốt một giờ. Một giờ trong địa ngục.
“Đây rồi!” Nhược Vũ (Vợ 7) dừng lại. Một cái thang sắt rỉ sét. “Nó dẫn ra… bên ngoài tường thành. Một bờ sông.”
Họ leo lên. Khi nắp cống được đẩy ra, không khí trong lành ùa vào. Họ hít. Hít như chưa bao giờ được thở. Họ đã ra ngoài.
Nhưng họ vẫn ở Thạch Môn Trấn. 300 dặm về Kinh Đô. Trần Thời vẫn đang hôn mê. Lạc Nhan (Vợ 1) đã kiệt sức.
“Ngựa,” Lạc Nhan (Vợ 1) ra lệnh. “Tĩnh Nguyệt! Cướp ngựa!” “Không cần,” Nhược Vũ (Vợ 7) lại lên tiếng. “Bên kia sông. Là trại ngựa của quân đội. Chúng gác lỏng lẻo. Ta biết.”
(HÀNH TRÌNH 3 NGÀY 2 ĐÊM)
Nửa giờ sau, 8 người phụ nữ (Tĩnh Nguyệt đã chết ở bờ sông vì vết thương quá nặng) cưỡi trên 8 con ngựa chiến họ cướp được.
Trần Thời được buộc chặt sau lưng Tuyết Nghi (Vợ 2). Nàng vừa phi ngựa, vừa phải giữ cho cái ống sậy không bị tắc. Lạc Nhan (Vợ 1) (đã khỏe hơn) dẫn đầu. Diễm Binh (Vợ 5) bọc hậu.
Họ phi. 3 ngày 2 đêm không ngủ. Họ phi như điên. Họ không dám dừng lại. Lý Cán và Tiêu Gia sẽ cho kỵ binh truy sát.
Trên đường đi… “Sâm! Chúng ta cần Sâm!” Tuyết Nghi (Vợ 2) gào lên khi thấy Trần Thời sắp không qua khỏi (mất máu).
Chính Diễm Binh (Vợ 5) và Nhược Vũ (Vợ 7) đã tách ra. Họ không “cướp” Sâm (như kế hoạch cũ). Họ dùng “Lệnh Bài Hoàng Cung” (của Tĩnh Nguyệt, ả đưa cho Diễm Binh (Vợ 5) trước khi chết) để trưng dụng toàn bộ Sâm 100 năm của một trạm dịch quan.
Tuyết Nghi (Vợ 2) nhai nát sâm, mớm cho Trần Thời trên lưng ngựa.
Đó là một hành trình của máu, mồ hôi, và nước mắt.
Sáng ngày thứ ba. Khi bình minh ló rạng. Bức tường thành hùng vĩ của Kinh Đô… hiện ra.
“ĐẾN RỒI!” Kim Lợi (Vợ 3) gào lên, nước mắt giàn giụa.
Họ phi đến cổng thành. Lính gác chặn lại. “Kẻ nào?”
Lạc Nhan (Vợ 1), mặt mày lấm lem bùn cống, tóc tai rũ rượi, nhưng ánh mắt vẫn đầy uy quyền. Nàng giơ lên… Nửa khối Ngọc Tỷ Truyền Quốc (mà Trần Thời đã trao lại cho nàng khi họ ở trong cống).
“TRẪM ĐÃ VỀ!”
KENG! KENG! KENG! Lính gác cổng thành quỳ rạp. Cửa thành mở toang. Cấm Vệ Quân ùa ra.
“THÁI Y VIỆN!” Lạc Nhan (Vợ 1) gào lên. “TRIỆU TẬP TẤT CẢ NGỰ Y! CỨU… CỨU PHU QUÂN CỦA TRẪM!”
(HOÀNG CUNG CHỮA TRỊ)
Trần Thời được đưa thẳng vào Thái Y Viện. Căn phòng sạch sẽ, sang trọng nhất. Các Ngự Y Trưởng (bác sĩ giỏi nhất) ùa vào.
Họ nhìn thấy cảnh tượng… và sững sờ. Một thanh kiếm cắm ngập ngực. Một cái ống sậy… cắm vào sườn. Một chậu máu đen đặc. Và bệnh nhân… vẫn còn thở!
“Ai… ai làm cái này?” Ngự Y Trưởng tóc bạc trắng run rẩy, chỉ vào cái ống sậy.
“Ta!” Tuyết Nghi (Vợ 2), bẩn thỉu, lấm lem, mệt mỏi, bước tới. Nàng không quỳ. Nàng đã chiến đấu 3 ngày 3 đêm để giữ mạng cho phu quân. Nàng không còn sức để quỳ. “Tràn dịch màng phổi. Ta đã dẫn lưu. Giờ… các người… rút kiếm ra.”
Ngự Y Trưởng nhìn nàng. Ông ta nhìn kỹ thuật châm cứu (kim xương cá) vẫn còn trên người Nữ Đế (đã được đưa về tẩm cung). Ông ta nhìn cái ống sậy.
“Thiên tài…” lão lẩm bẩm. “Không. Đây là… Y Thánh tái thế!”
Lão cúi đầu thật sâu trước Tuyết Nghi (Vợ 2). “Xin… phu nhân… chỉ giáo. Ca phẫu thuật này… lão phu không dám mổ một mình. Mời ngài… cùng chủ trì!”
Trần Thời được đưa lên bàn mổ. Tuyết Nghi (Vợ 2) được đưa đi rửa mặt, thay y phục phẫu thuật.
Sáu người vợ còn lại (Kim Lợi, Thiên Cơ, Diễm Binh, Dược Tâm, Nhược Vũ, và Lạc Nhan – nàng đã quay lại) đứng bên ngoài phòng phẫu thuật. Họ đã làm mọi thứ có thể. Họ đã vượt 300 dặm. Họ đã chiến thắng tử thần.
Giờ đây… họ chỉ có thể chờ đợi.
Diễm Binh (Vợ 5) đứng dựa vào tường, thanh đao rơi xuống. Kim Lợi (Vợ 3) ngồi bệt xuống, run rẩy. Thiên Cơ (Vợ 4) gục đầu vào vai Kim Lợi. Dược Tâm (Vợ 6) và Nhược Vũ (Vợ 7) đã ngất đi vì kiệt sức. Lạc Nhan (Vợ 1) đứng đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín.
Cánh cửa phẫu thuật mở ra. Tuyết Nghi (Vợ 2) và Ngự Y Trưởng bước ra. Mặt họ… trắng bệch. Tuyết Nghi (Vợ 2) cầm trên tay… một thanh kiếm đẫm máu. Nàng nhìn 6 chị em của mình. Nàng mỉm cười… … rồi ngã xuống, bất tỉnh.
CHƯƠNG 17: VINH HẠNH ĐÊM ĐẦU (THI TÂM VỚI NỮ ĐẾ)
KÉT…
Cánh cửa gỗ nặng trịch của phòng phẫu thuật (Thái Y Viện) từ từ mở ra.
Nó như một nhát dao chém vào sự im lặng đặc quánh của hành lang.
Sáu người phụ nữ, sáu thân ảnh kiệt sức, lập tức bật dậy như những con thú bị dồn vào góc. Họ đã đứng (hoặc ngồi bệt) ở đây suốt mười hai canh giờ (một ngày một đêm).
Kim Lợi (Vợ 3) và Thiên Cơ (Vợ 4) đã ngã vào vòng tay nhau mà ngủ gục, giờ giật mình tỉnh giấc. Diễm Binh (Vợ 5) buông thanh đao đang siết chặt. Dược Tâm (Vợ 6) và Nhược Vũ (Vợ 7), quá kiệt sức, đã ngất đi trên một chiếc ghế dài, cũng bị đánh thức. Và Lạc Nhan (Vợ 1), Nữ Đế, người đã đứng bất động như một bức tượng băng suốt 12 canh giờ, cuối cùng cũng chớp mắt. Nàng quay phắt lại.
Họ nhìn thấy… Ngự Y Trưởng (lão già tóc bạc) bước ra, khuôn mặt tái nhợt, ướt đẫm mồ hôi, lảo đảo. Và bên cạnh lão, là Tuyết Nghi (Vợ 2). Nàng cũng mặc bộ y phục màu trắng của Thái Y Viện, lấm lem máu. Nàng không còn là cô gái dịu dàng, sợ hãi. Nàng là một Y Sư vừa bước ra từ địa ngục.
Trong tay nàng, là một cái khay. Trên khay… là thanh kiếm đen ngòm của Hắc Lang (đã được rút ra). Thanh kiếm vẫn còn dính máu và… những mảnh xương vụn.
Kim Lợi (Vợ 3) lao lên trước. Nàng không dám hỏi. Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Tuyết Nghi (Vợ 2), đôi mắt sắc sảo của nàng giờ đây ngập tràn sự hoảng loạn.
Tuyết Nghi (Vợ 2) nhìn sáu chị em của mình. Nàng nhìn Lạc Nhan (Vợ 1). Nàng đã chiến đấu với tử thần suốt 12 canh giờ. Nàng đã rút kiếm. Nàng đã khâu lại lá phổi bị rách. Nàng đã dùng kim châm, dùng sâm ngàn năm, dùng tất cả những gì [Thiên Phú: Diệu Thủ Hồi Xuân] mách bảo.
Nàng mỉm cười. Một nụ cười thuần khiết, nhưng mệt mỏi đến tột cùng.
“Hắn…” nàng thều thào. Cả sáu người nín thở.
“…Sống rồi.”
KENG! Thanh đao trên tay Diễm Binh (Vợ 5) rơi xuống sàn, tạo nên một tiếng động chói tai. Sợi dây căng cứng… cuối cùng đã đứt. Diễm Binh (Vợ 5) không gục ngã. Nàng chỉ dựa vào tường, nhắm mắt, thở dốc. Kim Lợi (Vợ 3) và Thiên Cơ (Vợ 4) ôm chầm lấy nhau, khóc nức nở. Và Tuyết Nghi (Vợ 2), sau khi nói xong câu đó, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình… đôi mắt nàng trợn ngược. Nàng ngã xuống. Bất tỉnh.
“Tuyết Nghi!” Thiên Cơ (Vợ 4) gào lên, vội vàng đỡ lấy. Nàng đã kiệt sức. Kiệt sức hoàn toàn cả về thể chất lẫn tinh thần.
“Mau! Mau!” Ngự Y Trưởng vội vàng hô. “Truyền y nữ! Đỡ Tuyết Nghi phu nhân về phòng! Nhanh lên!” Một sự hỗn loạn mới, nhưng là hỗn loạn của sự giải tỏa.
Lạc Nhan (Vợ 1) đứng đó. Nàng không khóc. Nàng là Nữ Đế. Nàng chỉ lẳng lặng quay người. Nàng nhìn Tĩnh Nguyệt (hộ vệ, cũng đã được băng bó). Giọng nàng lạnh như băng: “Phong tỏa Thái Y Viện. Bất cứ ai tham gia ca phẫu thuật hôm nay, kể cả Ngự Y Trưởng… không được phép rời khỏi đây nửa bước, cho đến khi Trần Thần Công tỉnh lại. Lấy cớ… là ‘cách ly’ để đảm bảo an toàn cho ngài ấy.”
Tĩnh Nguyệt gật đầu. Nàng hiểu. Đây là bịt miệng. Nữ Đế đã giải độc. Ân nhân cứu mạng bị trọng thương. Đây là bí mật quốc gia lớn nhất. Lạc Nhan (Vợ 1) không thể để Lý Cán và Tiêu Gia biết… Trần Thời còn sống. Chúng sẽ tìm cách ám sát lần nữa.
Nàng quay lại, nhìn sáu người phụ nữ đang hỗn loạn (người khóc, người ngất, người mệt lả). “Các phu nhân,” giọng nàng vang lên, uy quyền tuyệt đối. “Đã vất vả rồi. Thái giám, cung nữ! Đưa sáu vị phu nhân về An Lạc Cung. Truyền ngự y tốt nhất… chăm sóc cho họ. Họ là ân nhân của trẫm, cũng là người nhà của trẫm. Ai dám lơ là, tru di!”
Nàng đang phân chia họ. Các phu nhân (trừ Tuyết Nghi (Vợ 2) đang được cấp cứu riêng) được đưa về một cung điện xa hoa, cách ly họ khỏi Trần Thời.
“Không!” Kim Lợi (Vợ 3) ngẩng đầu. “Chúng tôi phải ở với phu quân!”
Lạc Nhan (Vợ 1) bước tới. Nàng nhìn Kim Lợi (Vợ 3). “Ngươi… là người quản lý?” “Đúng.” “Vậy ngươi nên biết,” Lạc Nhan (Vợ 1) nói, giọng lạnh lùng. “Hắn bây giờ, là mục tiêu ám sát số một. 300 tên lính ở Thạch Môn Trấn chỉ là mồi nhử. Trận chiến thật sự… là ở Kinh Đô này. Các ngươi ở bên hắn, là hại hắn. Các ngươi quá yếu. Các ngươi… cũng là mục tiêu.”
Sự thật tàn nhẫn. “Về nghỉ ngơi,” Lạc Nhan (Vợ 1) nói, giọng dịu lại. “Tin trẫm. Hắn… an toàn nhất… là ở bên cạnh trẫm.”
Nàng quay người. “Tĩnh Nguyệt! Chuyển Trần Thần Công… đến tẩm điện của trẫm. Đích thân trẫm… sẽ chăm sóc ngài ấy.”
Một quyết định chấn động. Nữ Đế… đưa một người đàn ông xa lạ (dù là ân nhân) vào tẩm điện của mình? Đây không chỉ là “chăm sóc”. Đây là một lời tuyên bố. Diễm Binh (Vợ 5) siết chặt tay, nhưng nàng không thể phản đối. Lạc Nhan (Vợ 1) nói đúng. Ở đây… nơi duy nhất an toàn, chính là nơi nguy hiểm nhất: Tẩm cung của Nữ Đế. Sáu người vợ, kiệt sức, lo lắng, và… có một chút cảm giác mất mát, bị tách ra khỏi phu quân của mình.
(PHẦN 2: SỰ TỈNH LẠI – BẢY NGÀY SAU)
Bóng tối. Một bóng tối đặc quánh, lạnh lẽo. Trần Thời đang trôi. Anh mơ. Anh mơ thấy mình ở Sài Gòn, lại trời mưa. Anh lại bị xe tải đâm. Anh mơ thấy 15 tháng trong hang động, anh thấy Tuyết Nghi (Vợ 2) ho rũ rượi. Anh thấy Kim Lợi (Vợ 3) đấm vào tảng thịt thối. Anh thấy Thiên Cơ (Vợ 4) cười rạng rỡ bên lò gốm. Anh mơ thấy Đèo Mã Yên. Anh thấy Diễm Binh (Vợ 5) và Dược Tâm (Vợ 6) bị trói. Anh mơ thấy con hẻm hôi thối, Nhược Vũ (Vợ 7) chìa tay ra. Anh mơ thấy quán trọ. Lạc Nhan (Vợ 1) và Tuyết Nghi (Vợ 2) nằm trong vũng máu. Lưỡi kiếm… “KHÔNG!”
Trần Thời giật mình, mở bừng mắt. Anh thở. Anh thở hổn hển. Anh… còn sống?
Điều đầu tiên anh cảm nhận được… là mềm. Không phải ổ rơm cứng. Không phải sàn gỗ quán trọ. Anh đang nằm trên… lụa. Tấm nệm dưới lưng anh mềm mại như một đám mây.
Điều thứ hai… là mùi hương. Không phải mùi máu tanh. Không phải mùi cống rãnh. Là một mùi hương thanh khiết, cao quý. Mùi của Trầm Hương (Agarwood) và một loại hoa lan thoang thoảng. Nó… quá xa xỉ.
Điều thứ ba… là cơn đau. Một cơn đau dữ dội, âm ỉ, truyền đến từ bả vai trái. Nó nhói lên theo từng nhịp thở. Nhưng nó… không phải là cái lạnh của thanh kiếm. Nó là cơn đau của… một vết thương đang lành.
Anh cử động. “A…” Anh rên lên. “Đừng cử động!”
Một giọng nói. Mềm mại, nhưng đầy uy quyền. Trần Thời cố gắng quay đầu.
Anh nhìn thấy. Ánh nến lung linh. Một căn phòng xa hoa đến mức anh không thể tưởng tượng được. Cột nhà bằng gỗ lim, trần nhà treo rèm gấm.
Và ngồi bên giường, là nàng. Lạc Nhan (Vợ 1).
Nàng không còn mặc đồ “công tử”. Nàng không mặc triều phục Nữ Đế. Nàng mặc một bộ phượng bào (áo choàng của Hoàng Hậu/Nữ Đế) màu trắng tuyết, đơn giản, nhưng toát lên vẻ cao quý đến ngạt thở. Mái tóc đen nhánh xõa dài trên vai. Nàng không trang điểm, nhưng vẻ đẹp sau khi giải độc (ở Chương 16) dường như còn rực rỡ hơn. Nàng là mặt trăng. Sáu người vợ còn lại của anh là những vì sao.
“Đây… là đâu?” Trần Thời thều thào. Cổ họng anh khô khốc như sa mạc.
“Hoàng cung. Tẩm điện của trẫm,” Lạc Nhan (Vợ 1) đáp, giọng nàng không còn lạnh lùng. Nó… phức tạp.
“Ta… ngủ bao lâu rồi?” “Bảy ngày.” “Bảy ngày!?” Trần Thời hoảng hốt. Anh cố gượng dậy. “Các… các nàng? Tuyết Nghi? Kim Lợi? Thiên Cơ? Diễm Binh? Bọn họ…” Ý nghĩ đầu tiên của anh, không phải là mạng sống của mình. Mà là “đơn hàng” của mình.
Lạc Nhan (Vợ 1) nhìn anh. Đôi mắt phượng hoàng của nàng, vốn luôn sắc bén, bỗng nhiên dịu lại. Một gã đàn ông, vừa tỉnh lại từ cõi chết, câu đầu tiên không hỏi về mình, mà hỏi về 6 người phụ nữ khác.
Nàng mỉm cười. Một nụ cười chân thật, buồn bã, nhưng đẹp đến nao lòng. “Họ an toàn. Tất cả đều an toàn.” Nàng nói. “Nhờ chàng.”
Trần Thời thở phào. Toàn bộ sức lực như bị rút cạn. Anh ngã vật trở lại gối lụa. “Tốt… tốt rồi…”
Cơn đau ập đến. “A…”
“Đừng cử động!” Lạc Nhan (Vợ 1) vội vàng giữ anh lại. “Vết thương… rất nặng. Tuyết Nghi phu nhân (nàng gọi Vợ 2 của anh là ‘phu nhân’) và Ngự Y Trưởng đã nói, thanh kiếm chỉ cách tim chàng nửa tấc. Thêm một chút nữa… là chàng…” Nàng không nói hết.
Nàng lấy một cái ly ngọc, bên trong là nước sâm ấm. Nàng không gọi thái giám. Nàng đích thân đỡ đầu anh dậy, cẩn thận mớm từng thìa cho anh.
Trần Thời cảm thấy vô cùng… kỳ lạ. Nữ Đế? Bệ hạ? Đang mớm nước cho mình? Anh, một gã shipper.
“Thần… tự làm được…” anh cố nói.
“Chàng không tự làm được,” Lạc Nhan (Vợ 1) ngắt lời, giọng nói có chút giận dỗi, nhưng cũng đầy dịu dàng. “Chàng đã dùng cánh tay đó để đỡ kiếm cho ta. Giờ… hãy để ta dùng tay này… chăm sóc chàng.”
Sự đụng chạm thân mật. Sự ân cần của bậc đế vương. Trần Thời im lặng. Anh ngoan ngoãn uống.
Sau khi uống xong, anh cảm thấy một luồng hơi ấm lan tỏa. Anh nhìn nàng. “Bệ hạ… độc của người…”
“Gọi ta là Lạc Nhan,” nàng nói, đặt ly ngọc xuống. “Ở đây, không có Bệ hạ. Chỉ có Lạc Nhan. Và ân nhân cứu mạng của nàng.”
“Độc đã giải,” nàng nói. “Nhờ… vật thần kỳ mà chàng mang theo.” Nàng nhìn anh, ánh mắt đầy tò mò. “Chàng… rốt cuộc là ai? Tại sao chàng lại có… [Đơn Thuốc Giải Độc Hoàng Gia (Long Huyết Thảo)]?” (Thứ mà Hệ Thống đã trao đổi).
Trần Thời cứng họng. Chết tiệt. Anh không thể nói về Hệ Thống. “Đó… đó là… vật gia truyền,” anh nói dối. “Tổ tiên ta từng cứu một kỳ nhân… họ tặng lại. Ta luôn giấu nó trong ngực… phòng khi bất trắc.”
Lạc Nhan (Vợ 1) nhìn anh. Nàng biết anh nói dối. (Cái cách nó xuất hiện từ lồng ngực anh quá kỳ lạ). Nhưng nàng không vạch trần. Ai cũng có bí mật. “Vậy… trẫm nợ tổ tiên của chàng,” nàng nói.
“Không,” Trần Thời nói. “Người đã cứu ta… là Tuyết Nghi (Vợ 2).”
“Đúng,” Lạc Nhan (Vợ 1) gật đầu. “Nàng ấy là một Y Thánh. Nhưng nếu không có chàng… cả ta và nàng ấy… đều đã chết.”
Nàng ngồi xuống mép giường. Nàng nhìn vết băng trắng toát trên ngực anh.
“Trần Thời,” nàng gọi tên anh, giọng nói bỗng trở nên yếu đuối, không còn là Nữ Đế. “Tại sao?”
“Tại sao… lại làm thế?” Nàng hỏi, giọng nói run rẩy. “Tại sao lại đỡ nhát kiếm đó? Chàng không biết ta là Nữ Đế. Chàng chỉ biết ta là ‘phiền phức’. Ta… không đáng để chàng hy sinh.”
Trần Thời im lặng. Anh nhìn nàng. Anh nhớ lại khoảnh khắc đó. Anh không có thời gian để nghĩ. Anh chỉ biết… Hắc Lang sắp chém. Hắn sẽ giết Tuyết Nghi (Vợ 2) (người đã cùng anh “ôm chung” 15 tháng). Và hắn sẽ giết Lạc Nhan (Vợ 1) (người mà anh, một cách kỳ lạ, cũng cảm thấy có trách nhiệm).
“Ta… không biết,” Trần Thời nói thật. “Ta không nghĩ. Ta chỉ thấy… hắn sắp chém.”
Anh mỉm cười yếu ớt. “Ta là shipper. Ta có… 7 ‘đơn hàng’ cần bảo vệ. Nàng… là một trong số đó. Ta không thể để ‘hàng’ của ta bị hỏng.”
“Đơn hàng?” Lạc Nhan (Vợ 1) lặp lại cái từ kỳ lạ mà anh đã nói trong lúc mê sảng (Chương 15).
“Là… gia đình của ta,” Trần Thời sửa lại. “Ta đã hứa với họ… một cái hôn lễ. Ta không thể chết… trước khi làm điều đó.”
Anh nói, như một lời tự sự. Nhưng Lạc Nhan (Vợ 1) nghe. Và tim nàng… như bị một bàn tay vô hình bóp nát. Gia đình. Hôn lễ.
Nàng, Nữ Đế. Có cả thiên hạ. Nhưng không có “gia đình”. Nàng, Nữ Đế. Có thể ban hôn cho vạn người. Nhưng nàng… không thể có “hôn lễ” của riêng mình (vì nàng là Vua).
Nàng nhìn Trần Thời. Người đàn ông này… hắn đã cho nàng mạng sống. Hắn đã cho nàng thấy lòng trung thành (của 6 người vợ kia). Hắn đã cho nàng thấy… sự ấm áp.
Nàng, Nữ Đế của Đại Càn, kẻ ngồi trên ngai vàng băng giá… bỗng nhiên cảm thấy cô đơn. Cô đơn đến tột cùng.
(PHẦN 4: VINH HẠNH ĐÊM ĐẦU – THI TÂM)
Thêm bảy ngày nữa trôi qua. Trần Thời đã bình phục. Vết thương của anh, dưới sự chăm sóc của Tuyết Nghi (Vợ 2) (người được đặc cách vào tẩm cung mỗi ngày để châm cứu) và thuốc bổ hoàng cung, đã khép miệng. Anh đã có thể ngồi dậy, đi lại nhẹ nhàng.
Trong 14 ngày đó, 6 người vợ còn lại (dưới sự bảo vệ của cấm quân) đã được đưa về Trần Phủ (mà Lạc Nhan (Vợ 1) đã ban ở Chương 18). Họ được tắm rửa, thay quần áo gấm vóc. Họ được ăn sơn hào hải vị. Nhưng họ không vui. Họ bị tách khỏi phu quân. Kim Lợi (Vợ 3) lo lắng. Thiên Cơ (Vợ 4) buồn bã. Diễm Binh (Vợ 5) bực bội. Họ sợ… Nữ Đế sẽ “cướp” mất phu quân của họ.
Và đêm đó. Đêm thứ 14. Trần Thời đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Tẩm điện. Lạc Nhan (Vợ 1) ra một mệnh lệnh. “Tất cả lui ra. Không có lệnh của trẫm, ai dám bước vào… chém.” Tĩnh Nguyệt, thái giám, cung nữ… tất cả lui ra.
Căn phòng khổng lồ, chỉ còn lại anh và nàng.
Ánh nến lung linh. Mùi trầm hương thoang thoảng.
Trần Thời cảm thấy căng thẳng. Anh biết chuyện gì sắp xảy ra. Anh đã ở trong tẩm cung của Nữ Đế 14 ngày. “Bệ hạ… Lạc Nhan…” anh nói. “Ta… ta nghĩ ta nên về Trần Phủ. Các nàng… họ đang lo.”
“Họ không lo,” Lạc Nhan (Vợ 1) nói, giọng nàng bỗng trở nên mềm mại, mang theo một chút run rẩy. Nàng đang đứng quay lưng về phía anh. “Họ an toàn. Nhưng… ta thì không.”
Trần Thời cau mày. “Không an toàn? Lý Cán?”
“Không,” Lạc Nhan (Vợ 1) quay lại. Nàng đã trút bỏ bộ phượng bào uy nghiêm. Nàng chỉ mặc một bộ y phục lụa mỏng màu trắng tuyết. Mái tóc đen của nàng xõa dài, buông lơi. Dưới ánh nến, nàng không phải là Nữ Đế. Nàng là một nữ nhân 22 tuổi. Đẹp. Mong manh. Và… cô đơn.
“Ta không an toàn… khỏi chính mình,” nàng thì thầm.
Nàng bước tới. Nàng đứng trước mặt Trần Thời (anh đang ngồi trên giường).
“Trần Thời,” nàng nói, “ta đã nói. Ta nợ chàng một mạng. Nợ chàng cả giang sơn này.”
“Trẫm… không có gì để trả cho chàng.” Nàng đưa bàn tay ngọc ngà, run rẩy, chạm vào vết sẹo (đã mờ đi) trên bả vai trái của anh. Nơi thanh kiếm đã đâm vào.
“Ta… ta đã nghĩ,” nàng nói, nước mắt bắt đầu lưng tròng. “Ta là Nữ Đế. Ta không thể lấy chồng. Ta không thể có ‘hôn lễ’ như chàng hứa với họ.”
“Ta cũng nghĩ… ta không cần đàn ông. Ta chỉ cần giang sơn.”
Nàng cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nhưng ta đã sai. Khi thanh kiếm đó đâm tới, ta đã nhận ra. Giang sơn… không thể che chắn cho ta.” “Khi ta trúng độc, giang sơn… không thể cứu ta.” “Chỉ có chàng.”
Nàng quỳ xuống bên giường. Một hành động kinh thiên động địa. Nữ Đế… quỳ trước một gã đàn ông.
“Bệ hạ! Người làm gì vậy!” Trần Thời hoảng hốt, định đỡ nàng dậy.
“Đừng động!” Nàng ngẩng lên, nước mắt chảy dài. “Hãy để ta làm điều này. Đêm nay, không có Nữ Đế. Chỉ có nữ nhân… Lạc Nhan.”
“Trần Thời,” nàng nắm lấy bàn tay chai sần của anh. “Ta không thể cho chàng ‘hôn lễ’. Ta không thể cho chàng ‘danh phận’ (vì nàng là Nữ Đế, chàng không thể là Phò mã). Ta… chỉ có thể cho chàng… sự ‘vinh hạnh’ này.”
“Chàng đã cứu ta,” nàng nói, “chàng là ân nhân của trẫm.” “Chàng đỡ kiếm thay ta,” nàng nói, “chàng là… phu quân của trẫm.” (Nàng đã “Thi Tâm” (trao tim) cho anh bằng máu. Bằng sự hy sinh của anh.)
“Đêm nay,” nàng ngả đầu, tựa vào đầu gối anh. “Ta không phải là Nữ Đế ban ơn. Ta là… thê tử. Xin chàng… hãy nhận lấy ta.”
Trần Thời sững sờ. Sự đảo ngược quyền lực. Sự phó thác của một Nữ Đế. Sự yếu đuối, sự cô đơn, và cả… tình yêu.
Anh, một gã shipper, làm sao có thể từ chối?
Anh không nói gì. Anh chỉ đưa bàn tay (không bị thương) của mình lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má nàng.
“Lạc Nhan,” anh thì thầm. “Nàng… không nợ ta. Là ta… nợ các nàng.”
Anh cúi xuống. Trong tẩm cung xa hoa, dưới ánh nến, hai con người đã cùng nhau bước qua cửa tử… …tìm thấy nhau.
(CẢNH “THI TÂM” – GIÀU CẢM XÚC)
Nó không phải là dục vọng. Nó là sự chữa lành.
Khi Lạc Nhan (Vợ 1) trút bỏ lớp lụa cuối cùng, nàng run rẩy. Nàng, 22 tuổi, Nữ Đế, nhưng vẫn là một xử nữ. Nàng đã dâng hiến mọi thứ cho giang sơn, đây là thứ duy nhất còn lại của nàng. Khi Trần Thời ôm lấy nàng, anh không phải là một gã đàn ông chiếm đoạt. Anh đang ôm một linh hồn cô đơn.
Anh hôn lên vết sẹo trên vai mình. “Ta đã hứa bảo vệ ‘đơn hàng’.” Nàng hôn lên vết sẹo đó. “Chàng đã làm được.”
Sự thân mật của họ… là sự hợp nhất của hai thế giới. Là sự va chạm của một linh hồn hiện đại, tự do… Và một linh hồn cổ đại, bị trói buộc bởi ngai vàng.
Lạc Nhan (Vợ 1) đã trải qua cơn đau của độc dược. Nhưng cơn đau này… nó khác. Nó là sự sống. Nàng cắn chặt vai Trần Thời, không phải vai bị thương, để ngăn tiếng rên rỉ.
Trần Thời cảm nhận được sự căng thẳng của nàng. Anh nhớ lại 15 tháng “ôm chung” thuần khiết với ba người vợ kia. Anh đã học được sự kiên nhẫn. Anh dịu dàng. Anh không phải là chinh phục. Anh là… xoa dịu.
Đêm đó. Trong tẩm cung của Nữ Đế. Không có vua, không có tôi. Chỉ có Trần Thời… và Lạc Nhan. Chàng… và thiếp. Họ đã “Thi Tâm” (trao tim, trao thân) cho nhau, không phải bằng hôn lễ, mà bằng máu, bằng sự hy sinh, và bằng sự thấu hiểu sâu sắc nhất.
(PHẦN 5: BÌNH MINH VÀ GIAO ƯỚC MỚI)
Khi bình minh đầu tiên ló rạng, chiếu qua cửa sổ hoàng cung. Trần Thời tỉnh dậy. Anh thấy mình đang ở trong một vòng tay mềm mại. Lạc Nhan (Vợ 1) đang ngủ say trong lòng anh. Vẻ uy nghiêm của Nữ Đế đã biến mất. Chỉ còn lại vẻ bình yên, thanh thản của một người phụ nữ… lần đầu tiên được bảo vệ.
Anh cảm thấy… một sức mạnh mới. Không phải từ Hệ Thống. Mà là từ người phụ nữ này. Anh… đã có được nàng. Anh đã có được trái tim của đế chế này.
Lạc Nhan (Vợ 1) từ từ mở mắt. Nàng nhìn anh. Nàng mỉm cười. “Chàng.”
“Bệ hạ…” anh thì thầm. “Lạc Nhan,” nàng sửa lại, nghiêm khắc.
Nàng ngồi dậy, tấm chăn lụa trượt xuống, để lộ tấm lưng trần hoàn mỹ. Nàng không còn vẻ yếu đuối của đêm qua. Nàng là Nữ Đế. Nàng khoác hờ chiếc phượng bào.
“Đêm qua… là chuyện phu thê,” nàng nói, giọng nói đã lấy lại uy quyền. “Hôm nay… là chuyện giang sơn.”
Nàng nhìn Trần Thời, ánh mắt sắc bén. “Lý Cán và Tiêu Gia (kẻ thù) đã thất bại trong việc ám sát. Chúng sẽ không ngồi yên. Chúng đang kiểm soát phần lớn Kinh Đô. Ta… cần chàng.”
“Ta?” Trần Thời nói. “Ta chỉ là một gã shipper… một gã thợ săn.”
“Chàng là ân nhân của trẫm. Chàng là phu quân của trẫm.” Nàng tuyên bố. “Và…” nàng mỉm cười ranh mãnh, “chàng có 6 người vợ tài ba. Ta đã cho người điều tra họ khi chàng hôn mê.”
“Tuyết Nghi (Vợ 2), Y Thánh tái thế.” “Kim Lợi (Vợ 3), một thiên tài tính toán.” “Thiên Cơ (Vợ 4), một bậc thầy cơ khí.” “Diễm Binh (Vợ 5) và Dược Tâm (Vợ 6), hai chiến binh phi thường.” “Nhược Vũ (Vợ 7), một con chuột tình báo mà cả Cấm Vệ Quân của ta cũng không tìm ra.”
Nàng đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nhìn ra Kinh Đô đang thức giấc. “Ta… bị trói buộc trên ngai vàng này. Ta không thể tự do hành động.”
Nàng quay lại. “Ta cần một thế lực. Một thế lực mới, nằm ngoài triều đình. Một thế lực chỉ trung thành với ta. Một thế lực… có thể làm những gì mà trẫm… không thể làm.”
“Ta sẽ cấp cho chàng đất đai (Thái ấp). Ta sẽ cấp cho chàng tiền (từ Kho Bạc Hầm Ngầm của riêng ta). Ta sẽ cấp cho chàng… sự bảo kê chính trị.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt anh.
“Trần Thời. Chàng… và 7 người vợ của chàng… hãy trở thành thanh kiếm bí mật của trẫm. Giúp trẫm… lấy lại giang sơn này.”
Trần Thời im lặng. Anh hiểu rồi. Đây là “đơn hàng” mới của anh. [Nhiệm Vụ Chính Tuyến] (Chương 9) đã nói rõ.
Anh bước xuống giường (vết thương vẫn còn đau, nhưng không còn là vấn đề). Anh không mặc đồ thợ săn. Anh khoác lên mình bộ gấm vóc mà cung nữ đã chuẩn bị.
Anh bước tới, đứng bên cạnh Nữ Đế.
Anh không quỳ. Anh đứng ngang hàng với nàng. Anh nhìn ra Kinh Đô.
“Hành trình 700 dặm… đã kết thúc rồi,” anh nói.
“Đúng,” Lạc Nhan (Vợ 1) gật đầu.
“Cuộc chiến… mới chỉ bắt đầu,” anh nói tiếp.
Anh nhìn nàng. “Bệ hạ… à không, Lạc Nhan… Chúng ta cần thêm người. Chúng ta cần một người… lo việc hậu cần, quản lý kho bãi. Một người trung thành tuyệt đối.”
Lạc Nhan (Vợ 1) mỉm cười. “Ta biết… chàng sẽ hỏi. Trẫm… đã chuẩn bị sẵn cho chàng… ‘Vợ 8’.”
Giai đoạn “Lập Nghiệp”… chính thức bắt đầu.
CHƯƠNG 18: CẤP ĐẤT LÀM ĂN VÀ GẶP GỠ VỢ 8 (HẬU CẦN)
Bình minh.
Những tia nắng đầu tiên của Kinh Đô chiếu xuyên qua lớp rèm lụa mỏng, rọi vào Tẩm điện.
Không khí vẫn còn vương vấn mùi Trầm Hương, nhưng đã xen lẫn một mùi hương khác, thân mật và riêng tư hơn.
Trần Thời là người thức dậy trước. Anh đã quen với việc này. 15 tháng trong rừng rậm đã rèn cho anh thói quen tỉnh giấc khi trời vừa hửng sáng.
Anh cử động.
Cơn đau từ vết sẹo trên bả vai trái (nơi thanh kiếm của Hắc Lang đâm xuyên qua) lập tức nhói lên, nhắc nhở anh rằng mọi thứ không phải là một giấc mơ. Nó đã lành, nhưng vẫn còn đó, một dấu ấn vĩnh viễn.
Anh nhìn sang bên cạnh.
Anh không còn ở trên ổ rơm cứng, cũng không còn “ôm chung” với ba thân thể gầy guộc để giữ ấm.
Anh đang nằm trên chiếc giường lụa mềm mại nhất thế gian. Và bên cạnh anh, đang ngủ say, là người phụ nữ quyền lực nhất thế gian.
Lạc Nhan (Vợ 1).
Đêm qua, sau khi “Thi Tâm”, sau khi trao đổi những bí mật sâu kín nhất, nàng đã kiệt sức. Lần đầu tiên sau nhiều năm gồng mình trên ngai vàng, nàng đã ngủ… như một người bình thường. Vẻ uy nghiêm của Nữ Đế đã biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt thanh tú, mệt mỏi, và tuyệt đẹp của một nữ nhân 22 tuổi. Mái tóc đen nhánh của nàng xõa tung trên gối gấm.
Trần Thời lặng lẽ nhìn nàng. Anh, một gã shipper. Đêm qua, anh đã “Thi Tâm” với Nữ Đế. Sự việc này… quá hoang đường.
Một cảm giác phức tạp ập đến. Không phải là sự đắc ý. Mà là… tội lỗi.
Anh nghĩ đến sáu người vợ còn lại. Tuyết Nghi (Vợ 2), Kim Lợi (Vợ 3), Thiên Cơ (Vợ 4)… ba người đã cùng anh “ôm chung” 15 tháng trong hang động tuyết, ba người đã cùng anh vào sinh ra tử, ba người đã tin tưởng anh tuyệt đối. Anh đã hứa cho họ một “hôn lễ”. Nhưng anh… anh lại làm điều này trước với một người phụ nữ khác.
Anh nghĩ đến Diễm Binh (Vợ 5), Dược Tâm (Vợ 6), Nhược Vũ (Vợ 7)… họ đang bị “giam lỏng” ở An Lạc Cung, lo lắng cho anh, sợ hãi, và có lẽ… cảm thấy bị bỏ rơi.
Anh đã hy sinh thân mình (ở Chương 15) để cứu Lạc Nhan (Vợ 1) và Tuyết Nghi (Vợ 2). Đó là bản năng. Anh đã dùng [Tiên Dược] (ở Chương 16) để cứu Lạc Nhan (Vợ 1). Đó là chiến thuật (vì nàng là hậu thuẫn chính trị). Nhưng đêm qua… Đêm qua là sự lựa chọn của cá nhân anh.
“Ta… đã phản bội sự tin tưởng của họ,” Trần Thời tự lẩm bẩm, một vị đắng ngắt dâng lên trong cổ họng.
Anh nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra tiếng động, ngồi dậy. Anh phải đi. Anh phải gặp họ. Anh phải giải thích.
Anh vừa đặt chân xuống tấm thảm lông cừu mềm mại…
“Chàng đi đâu?”
Giọng nói vang lên. Không còn mềm mại như đêm qua. Nó lạnh lùng, và đầy uy quyền. Trần Thời quay lại. Lạc Nhan (Vợ 1) đã tỉnh. Nàng không mở mắt, nhưng nàng biết anh đang rời đi.
Nàng từ từ ngồi dậy, tấm chăn lụa trượt xuống, để lộ bờ vai trắng ngần. Nàng không có chút ngượng ngùng. Nàng là Nữ Đế. Nàng mở mắt. Đôi mắt phượng hoàng tuyệt đẹp đó, giờ đây sắc bén như dao. Vị nữ nhân yếu đuối của đêm qua đã biến mất. Chỉ còn lại Bệ hạ.
“Trẫm… à, ta…” Nàng nhíu mày, tự sửa lại cách xưng hô. “Ta đã nói. Đêm qua là phu thê. Hôm nay là giang sơn.” Nàng đứng dậy, khoác hờ bộ phượng bào lót lông cáo tuyết. “Chàng vội vã rời đi như vậy,” nàng nói, giọng nói mang theo một tia giễu cợt, và… một sự ghen tuông mà chính nàng cũng không nhận ra. “Là muốn quay về… với ‘gia đình’ 15 tháng của chàng?”
Trần Thời siết chặt tay. Anh không thể nói dối nàng. “Đúng. Họ… họ đang lo cho ta. Họ đã cùng ta… vào sinh ra tử.”
“Vào sinh ra tử?” Lạc Nhan (Vợ 1) cười nhạt. “Trẫm và chàng… cũng vừa vào sinh ra tử. Hay chàng quên nhát kiếm đó rồi? Hay chàng quên giọt [Thuốc Giải Long Huyết Thảo] đó rồi?”
Nàng bước tới, đứng trước mặt anh. Nàng cao gần bằng anh. “Trần Thời,” nàng nhìn thẳng vào mắt anh. “Chàng phải nhớ. Ta… mới là Vợ Cả. Ta là người đã cứu chàng khỏi Quán Trọ Long Môn. Ta là người đã đưa chàng về Kinh Đô. Và…” nàng đưa tay, chạm nhẹ vào vết sẹo trên vai anh, “…chàng đã đỡ kiếm cho ta.”
“Sự liên kết của chúng ta,” nàng thì thầm, “là máu. Là độc. Là tính mạng. Nó sâu đậm hơn 15 tháng ‘ôm chung’ thuần khiết kia của chàng.”
Trần Thời cứng họng. Nàng nói đúng. Và nàng nói… sai. Anh không thể so sánh.
“Ta… ta không có ý đó,” Trần Thời thở dài. Anh mệt mỏi. Anh không muốn đấu tranh tâm lý với một Nữ Đế vào lúc 7 giờ sáng. “Ta chỉ muốn… trấn an họ. Họ là gia đình của ta.”
“Chúng ta cũng vậy,” Lạc Nhan (Vợ 1) ngắt lời. “Và để ‘gia đình’ này tồn tại, chúng ta phải làm việc.”
Nàng quay đi, trở lại bàn giấy. Nàng đã hoàn toàn biến thành một Nữ Đế. “Trẫm… Ta… đã nói. Ta cần chàng làm thanh kiếm bí mật. Và chàng cần một ‘vỏ bọc’.”
Nàng cầm lên hai cuộn thánh chỉ, đã được đóng dấu Ngọc Tỷ. “Đây,” nàng đưa cho anh. “Cuộn thứ nhất: Ban cho chàng tước vị ‘Thần Công Hộ Quốc Đế’ (dù là hư danh), và ban cho chàng một thái ấp rộng 1000 mẫu ở ngoại thành phía Tây. Nơi đó… đất đai màu mỡ.”
Trần Thời nhận lấy. 1000 mẫu! Anh không tưởng tượng được nó lớn đến mức nào.
“Cuộn thứ hai,” Lạc Nhan (Vợ 1) nói tiếp. “Ban cho chàng một tòa phủ đệ trong thành. Ngay cạnh Bộ Hộ. Thuận tiện cho việc… làm ăn.” Nàng nhìn anh. “Đó sẽ là căn cứ của chàng. ‘Trần Phủ’.”
“Ta… ta…” Trần Thời sững sờ. “Đây là ‘vốn khởi nghiệp’ ta cho chàng,” Lạc Nhan (Vợ 1) nói. “Đất đai, phủ đệ, và… sự bảo kê của ta.”
Trần Thời nhìn hai cuộn thánh chỉ. Đây là cơ sở vật chất. Đây là nền móng.
“Nhưng…” Anh nhìn nàng. “Ta phải gặp họ. Ngay bây.” Lạc Nhan (Vợ 1) nhìn anh. Nàng thấy sự kiên quyết trong mắt anh. Nàng biết, nếu nàng ngăn cản, nàng sẽ mất đi lòng tin của hắn.
Nàng thở dài. “Được. Tĩnh Nguyệt sẽ đưa chàng đến An Lạc Cung.” Nàng bước tới, sửa lại cổ áo gấm cho anh (bộ quần áo hoàng cung mà anh đang mặc). “Nhưng hãy nhớ, Trần Thời,” nàng thì thầm, “chàng là người của ta. Dỗ dành ‘gia đình’ nhỏ của chàng đi. Rồi quay lại… làm việc lớn.”
Nàng hôn nhẹ lên môi anh, một nụ hôn của bậc bề trên. “Đi đi.”
(PHẦN 2: CUỘC TÁI NGỘ Ở AN LẠC CUNG)
An Lạc Cung. Tên là “An Lạc”, nhưng đối với sáu người phụ nữ kia, nó là một cái lồng giam bằng vàng.
Họ đã ở đây 14 ngày. Ngày đầu tiên, họ được các cung nữ đưa vào, được tắm rửa bằng nước thơm. Lần đầu tiên sau 15 tháng, họ được mặc đồ lụa. Lần đầu tiên, họ được ăn sơn hào hải vị.
Ngày thứ hai, họ vẫn hoảng sợ. Ngày thứ ba, họ bắt đầu lo lắng. Ngày thứ bảy… Và hôm nay, là ngày thứ 14. Sự lo lắng đã biến thành… tuyệt vọng và phẫn nộ.
Họ bị giam lỏng. Họ biết Trần Thời còn sống. Tuyết Nghi (Vợ 2) đã được triệu vào cung mỗi ngày để “châm cứu” (sau khi nàng tỉnh lại ở Chương 16). Nhưng mỗi lần về, nàng đều bị cấm quân áp giải, và không được phép nói bất cứ điều gì.
Giờ phút này, trong căn phòng xa hoa. Sáu người đang đối chất.
“Hôm nay muội vào,” Kim Lợi (Vợ 3) chặn Tuyết Nghi (Vợ 2) lại, đôi mắt sắc sảo của nàng đỏ ngầu. “Muội phải hỏi! Phu quân rốt cuộc thế nào? Vết thương lành chưa? Hay là… hay là… Nữ Đế không cho huynh ấy về?”
“Đúng đó!” Thiên Cơ (Vợ 4) đập bàn. “Em không thể chịu nổi nữa! Nơi này… không có gì để ‘làm’. Em muốn về cái hang của chúng ta còn hơn!”
“Nữ Đế đó…” Diễm Binh (Vợ 5) đứng ở góc phòng, lau thanh đao của mình (nàng đã được cấp một thanh đao mới). “Nàng ta… đã ‘cướp’ phu quân.” Giọng nàng lạnh như băng. “Nếu hôm nay hắn không về. Ta… sẽ đột nhập hoàng cung. Dù có chết… ta cũng phải đưa hắn ra.”
“Chị!” Dược Tâm (Vợ 6) hoảng sợ, ôm lấy tay Diễm Binh (Vợ 5). “Đừng… đây là hoàng cung…”
Nhược Vũ (Vợ 7) thì im lặng. Nàng, một gián điệp, biết rõ nhất sự đáng sợ của nơi này. “Không đột nhập được,” nàng nói. “Chúng ta… đang bị giám sát.”
“Vậy chúng ta làm gì? Chờ ở đây?” Kim Lợi (Vợ 3) gào lên. “Chờ Nữ Đế ‘chán’ phu quân rồi trả về cho chúng ta à?”
Sự ghen tuông. Nỗi sợ bị bỏ rơi. Nỗi nhớ 15 tháng “ôm chung” thuần khiết… tất cả bùng nổ.
“Phu quân… sẽ không bỏ chúng ta,” Tuyết Nghi (Vợ 2) nói, giọng nàng run rẩy, nhưng kiên định. “Vết thương của huynh ấy… rất nặng. Nữ Đế… là đang bảo vệ huynh ấy.”
“Bảo vệ? Hay là chiếm đoạt?” Kim Lợi (Vợ 3) cười nhạt.
KÉT…
Cánh cửa cung điện mở ra. Tĩnh Nguyệt (hộ vệ) bước vào, mặt lạnh như tiền. “Các vị phu nhân. Có khách.”
Sáu người lập tức im bặt. Họ quay ra.
Và họ thấy anh.
Trần Thời.
Anh không còn mặc bộ đồ da thú vá víu. Anh không còn lấm lem bùn đất. Anh đứng đó, trong một bộ trường bào bằng gấm màu xanh đậm, thêu hoa văn mây chìm. Mái tóc dài của anh đã được gội rửa sạch sẽ, búi lại gọn gàng bằng một cái trâm ngọc. Vết sẹo trên vai đã được che đi.
Anh trông… xa lạ. Anh trông… cao quý. Anh trông… giống hệt “công tử” Lạc Nhan (Vợ 1) mà họ đã gặp ở quán trọ.
Anh… đã trở thành “một người trong số họ” (những kẻ quyền quý).
Trái tim của sáu người phụ nữ như chìm xuống đáy vực. Nỗi sợ hãi lớn nhất của họ… đã thành sự thật. Họ đã mất anh. Anh đã thay đổi.
“Các nàng…” Trần Thời mở miệng. Giọng anh khàn đi. Nhìn thấy họ, an toàn, sạch sẽ, xinh đẹp trong những bộ đồ lụa… anh nghẹn ngào. “Ta… ta về rồi.”
Sự im lặng.
Tuyết Nghi (Vợ 2) là người đầu tiên phản ứng. Nàng không quan tâm anh mặc gì. Nàng chỉ quan tâm… “Phu quân!” Nàng bật khóc, lao tới, ôm chầm lấy anh. “Huynh… huynh… huynh còn sống! Ta… ta lo quá…” Nàng ôm anh, nhưng lại vô tình đụng vào vết thương ở vai. “A!” Trần Thời rên lên một tiếng, mặt tái đi.
“Em xin lỗi! Em xin lỗi!” Tuyết Nghi (Vợ 2) hoảng hốt. Nhưng cơn đau đó… là thật. Nó phá vỡ cái hình ảnh xa lạ kia. Anh vẫn là anh. Anh vẫn bị thương.
“Hắn không phải…” Diễm Binh (Vợ 5) vẫn còn nghi ngờ. Nàng bước tới. Nàng nhìn thẳng vào mắt anh. “Nữ Đế… đã làm gì huynh?”
“Nàng ấy cứu ta,” Trần Thời nói thật. “Và…”
“Và sao?” Kim Lợi (Vợ 3) hỏi, giọng nàng sắc như dao cạo. “Và chàng đã ở tẩm điện của nàng 14 ngày? Không một lời nhắn?”
Trần Thời hít một hơi. Anh biết, anh không thể giấu. Anh nợ họ sự thật. “Đúng.”
“Chàng… chàng…” Kim Lợi (Vợ 3) lảo đảo. Nàng cười. Một nụ cười còn đắng hơn cả mẻ muối hỏng (Chương 4). “Ha… ha ha! 15 tháng! 15 tháng chúng ta ôm nhau ngủ chung… không bằng 14 ngày chàng ở bên Nữ Đế!” “Kim Lợi! Không phải!” Trần Thời vội nói.
“Không phải?” Diễm Binh (Vợ 5) gầm lên. “Vậy chàng nói đi! 14 ngày qua, chàng đã làm gì? Chàng đã ‘Thi Tâm’ với nàng ta rồi, đúng không?”
Sự im lặng. Sự im lặng của Trần Thời… là câu trả lời.
KENG! Diễm Binh (Vợ 5) rút kiếm ra. Nhưng nàng không chĩa vào Trần Thời. Nàng chĩa vào… cổ họng mình. Nước mắt lã chã rơi. Cô gái kiên cường nhất, giờ đây vỡ vụn. “Ta hiểu rồi,” nàng nói, giọng nàng vỡ ra. “Chúng ta… là gánh nặng. Chúng ta là dân quê. Phu quân… đã là người của hoàng gia. Dược Tâm (Vợ 6)! Nhược Vũ (Vợ 7)! Các muội! Chúng ta… không còn lý do gì để sống.”
“Diễm Binh! Dừng lại!” Trần Thời gào lên. Anh muốn lao tới, nhưng vết thương ngăn anh lại.
Anh tuyệt vọng. Anh phải làm gì? Anh không thể giải thích. Anh không thể nói: “Ta ngủ với nàng ấy vì chính trị, vì để cứu các nàng”? Nói thế… còn tàn nhẫn hơn.
Anh nhìn 6 người vợ. Họ đang ở bờ vực sụp đổ. Tình cảm 15 tháng… sắp tan vỡ.
Anh nhắm mắt lại. Anh, một gã shipper. Anh giỏi nhất là gì? Không phải chiến đấu. Không phải chính trị. Anh giỏi nhất… là chân thành.
“Đúng,” Trần Thời mở mắt. Anh không bào chữa. “Ta đã ở bên nàng ấy. Ta đã ‘Thi Tâm’ với nàng ấy.”
Cả sáu người sững sờ. Họ không ngờ anh lại thừa nhận.
“Nhưng…” Trần Thời nhìn thẳng vào Kim Lợi (Vợ 3). “Không phải vì ta mê vinh hoa.” Anh nhìn Diễm Binh (Vợ 5). “Không phải vì ta bỏ rơi các nàng.”
Anh đi tới, anh phớt lờ mũi kiếm của Diễm Binh (Vợ 5). Anh đi đến khi ngực mình… chạm vào mũi kiếm của nàng. “Đâm đi,” anh thì thầm. “Nếu muội nghĩ… ta đã phản bội.”
Diễm Binh (Vợ 5) run rẩy. Nàng không thể.
Trần Thời gạt mũi kiếm sang một bên. Anh ôm lấy Diễm Binh (Vợ 5). Anh ôm lấy Kim Lợi (Vợ 3). Anh kéo cả Thiên Cơ (Vợ 4) và Tuyết Nghi (Vợ 2) vào. Anh ôm 4 người họ (hai người kia vẫn đang ngơ ngác).
“Các nàng nghe đây,” anh thì thầm. “Nàng ấy (Lạc Nhan) là Nữ Đế. Nàng ấy cứu ta. Ta cứu nàng. Ta và nàng… là một giao dịch sinh tử.”
“Nhưng các nàng…” anh siết chặt vòng tay. “Các nàng là gia đình của ta!” “Các nàng là người đã ‘ôm’ ta suốt 15 tháng! Các nàng là người đã cứu ta khỏi cơn sốt (Tuyết Nghi)! Là người đã tính toán cho ta từng mẩu thịt (Kim Lợi)! Là người đã làm bẫy cho ta (Thiên Cơ)! Là người đã giết kẻ thù vì ta (Diễm Binh)! Là người đã bảo vệ ta (Dược Tâm)! Là người đã dẫn đường cho ta (Nhược Vũ)!”
Anh nhìn họ. “Nàng ấy (Lạc Nhan) có thể cho ta giang sơn. Nhưng nàng ấy không thể cho ta… cái cảm giác của 15 tháng đó.”
“Ta ở bên nàng ấy,” anh nói dứt khoát. “Là để bảo vệ các nàng. Kẻ thù của chúng ta là Lý Cán, là Tiêu Gia. Không có Nữ Đế… chúng ta sẽ bị nghiền nát! Ta làm thế… là để chúng ta có thể sống! Để ta có thể thực hiện lời hứa… về một ‘hôn lễ’!”
Sự im lặng. Rồi tiếng khóc nức nở. Kim Lợi (Vợ 3) và Diễm Binh (Vợ 5), hai người cứng rắn nhất, ôm chầm lấy anh, khóc như những đứa trẻ. Sự ghen tuông, sợ hãi… tan biến. Chỉ còn lại sự thấu hiểu.
Họ không phải là một gia đình bình thường. Họ là một liên minh sinh tử. Lạc Nhan (Vợ 1) là “lá chắn” bên ngoài. Họ (6 người) là “trái tim” bên trong. Và anh, Trần Thời, là sợi dây kết nối tất cả.
“Xong rồi,” Trần Thời vỗ về họ. “Không sao rồi.” Anh đưa cho họ hai cuộn thánh chỉ. “Nàng ấy… đã cho chúng ta một ‘nhà’. Một thái ấp. Một Trần Phủ. Giờ… chúng ta về nhà. Về nhà của chúng ta.”
(PHẦN 3: CĂN CỨ MỚI VÀ VẤN ĐỀ MỚI)
Giây phút họ bước chân ra khỏi An Lạc Cung, tâm lý của họ đã thay đổi. Họ không còn là tù nhân. Họ là chủ nhân.
Họ đến Thái Ấp. Nó khổng lồ. Hàng ngàn mẫu đất. Hàng trăm nông phu đang cày cấy (dưới sự giám sát của quan viên). Khi họ đến, 500 gia nhân (nông phu và gia đình họ) đồng loạt quỳ xuống. “Tham kiến… Thần Công! Tham kiến các vị Phu nhân!”
Sáu người vợ, những người 25 ngày trước còn đang lội bùn, giờ được 500 người quỳ lạy. Họ hoảng sợ, lúng túng, nấp sau lưng Trần Thời.
Họ đến Trần Phủ. Nó không chỉ là một cái hang. Nó là một tòa dinh thự 5 lớp, hàng chục phòng ốc, sân vườn. Nhưng… nó trống rỗng.
Đêm đó, bảy người họ (Trần Thời và 6 vợ) ngồi trong đại sảnh rộng lớn, trống trải của Trần Phủ. Bữa tối đầu tiên… là thịt khô và kê dại. Họ vẫn dùng đồ ăn mang từ “Hang Tích Lương”. Họ không dám dùng bếp. Họ không có người hầu. Họ không tin ai.
“Phu quân,” Kim Lợi (Vợ 3) nói. Nàng, “Quản Lý”, đã quay trở lại. Nàng trải một tấm da thú ra sàn (họ quen dùng da thú hơn là bàn ghế), bắt đầu tính toán. “Em đã đi một vòng,” nàng nói, “Cái thái ấp này… là một mớ hỗn độn.” “Sao vậy?” “500 gia nhân. Nhưng họ là ‘quan nô’ (nô lệ của triều đình). Họ làm việc cho có. Ruộng đất… bị bỏ hoang phân nửa. Lương thực họ nộp lên… không đủ cho chính họ ăn. Chúng ta… chúng ta tiếp quản một cái vỏ rỗng!” Thiên Cơ (Vợ 4) thêm vào: “Em xem rồi. Không có xưởng rèn. Không có lò gốm. Nơi này… lạc hậu hơn cả cái hang của chúng ta!”
Một sự thật phũ phàng. Họ có “đất”, nhưng họ không có “hạ tầng”. Họ có 500 “miệng ăn”, nhưng không có “sản xuất”.
“Và…” Kim Lợi (Vợ 3) nói, “quan trọng nhất. Chúng ta không có người. Ai sẽ quản lý 500 gia nhân đó? Ai sẽ đi thu thuế? Ai sẽ bảo vệ chúng ta? Diễm Binh (Vợ 5) và Dược Tâm (Vợ 6) không thể canh gác cả cái phủ đệ này. Chúng ta cần một đội quân. Chúng ta cần kế toán. Chúng ta cần… một ‘Tổng Quản Gia’ mà chúng ta có thể tin tưởng tuyệt đối!”
Họ lại rơi vào bế tắc. Họ có thể chiến đấu. Họ có thể săn bắt. Họ có thể làm muối. Nhưng họ… không biết cách vận hành một gia tộc phong kiến. [Hệ Thống] có thể cho [Bản Thiết Kế], nhưng không thể cho “Kỹ Năng Quản Lý Nguồn Nhân Lực”.
(PHẦN 4: GIẢI PHÁP – GẶP GỠ VỢ 8)
Sáng hôm sau. Trần Thời quay lại hoàng cung. Lạc Nhan (Vợ 1) đang phê duyệt tấu chương. “Sao? ‘Nhà’ mới thế nào?” Nàng cười, như thể đã biết trước.
“Lạc Nhan,” Trần Thời nói thẳng, “Ta bị lừa rồi. Người cho ta một cái thái ấp… nhưng đó là một cái gánh nặng. Ta không biết quản lý nó.”
Lạc Nhan (Vợ 1) đặt bút xuống. “Trẫm biết.” “Chàng có [Kiến Thức] (Hệ Thống). Chàng có [Công Nghệ] (Thiên Cơ). Chàng có [Tài Chính] (Kim Lợi). Chàng có [Quân Sự] (Diễm Binh). Chàng có [Y Tế] (Tuyết Nghi).” “Nhưng chàng thiếu… thứ kết nối tất cả bọn họ lại.” “Chàng thiếu… [Hậu Cần].”
Nàng rung chuông. “Cho mời Kỷ tiểu thư.”
Một nữ nhân bước vào. Trần Thời sững sờ. Nàng ta… quá bình thường. Nếu 7 người vợ của anh là 7 đóa hoa rực rỡ, thì cô gái này… là một cọng cỏ dại ven đường. Nàng ta 18 tuổi, (Vợ 8 – Kỷ Lương Thảo). Nàng không xinh đẹp lộng lẫy. Nàng chỉ có đôi mắt… sáng một cách kỳ lạ. Nàng mặc đồ nữ quan màu xám, gọn gàng. Tay nàng không cầm quạt lụa. Nàng cầm… một cái bàn tính (abacus) và một cuộn sổ sách dày cộm.
Nàng hành lễ với Lạc Nhan (Vợ 1), rồi quay sang Trần Thời. Nàng không nhìn mặt anh. Nàng nhìn… bộ quần áo gấm anh đang mặc. Nàng lẩm bẩm: “Gấm Tô Châu, thượng hạng. Tốn 30 lượng bạc. Quá lãng phí.” Nàng nhìn cái đai lưng ngọc của anh. “Ngọc Hòa Điền. Tốn 100 lượng. Không có giá trị thực tiễn.”
Trần Thời á khẩu. Cô gái này là ai?
“Kỷ Lương Thảo,” Lạc Nhan (Vợ 1) giới thiệu, cố nhịn cười. “Con gái duy nhất của Thượng Thư Bộ Hộ (Bộ Tài chính & Lương thực), Kỷ Lương. Cha nàng… là người của trẫm.”
“Lương Thảo,” Lạc Nhan (Vợ 1) nói. “Ngươi đã đọc hồ sơ ta đưa chưa?”
Kỷ Lương Thảo (Vợ 8) lật sổ. Giọng nàng đều đều, không cảm xúc, như một cái máy. “Dạ rồi, Bệ hạ. Thái ấp Thần Công, 1000 mẫu. 500 quan nô. Vấn đề: Nô lệ lười biếng, đất đai bỏ hoang, sổ sách thất lạc. Rủi ro: Bị Tiêu Gia và Lý Cán chú ý. Mục tiêu: Tự cung tự cấp trong 3 tháng, có lợi nhuận ròng 10.000 lượng trong 6 tháng (từ việc trồng khoai tây và bắp của Hệ Thống). Xây dựng 3 kho ngầm bí mật (Lương, Bạc, Vũ Khí). Có đúng không… Trần Thần Công?”
Trần Thời kinh ngạc. Nàng… nàng biết cả… Khoai Tây? Bắp? Hầm Ngầm?
Lạc Nhan (Vợ 1) gật đầu. “Trẫm đã nói cho cha con nàng biết một vài bí mật của chàng. Kỷ Lương là đồng minh tuyệt đối. Và Lương Thảo (Vợ 8)…” Nàng nhìn cô gái. “…là thiên tài Hậu cần và Quản lý kho bãi giỏi nhất Kinh Đô.”
“Vậy… Kỷ tiểu thư sẽ giúp ta?” Trần Thời mừng rỡ.
“Giúp?” Lạc Nhan (Vợ 1) cười. “Không. Nàng sẽ là người của chàng.” Nàng lấy ra một thánh chỉ khác. “Trẫm… ban hôn.”
“Lại… lại nữa?” Trần Thời lảo đảo. Anh về nhà… nói sao với 6 người vợ kia?
“Đây là cách duy nhất,” Lạc Nhan (Vợ 1) nói, giọng nghiêm túc. “Để Thượng Thư Bộ Hộ dốc toàn lực giúp chàng (vì chàng là con rể). Để Lương Thảo (Vợ 8) có thể đường đường chính chính vào Trần Phủ, quản lý tài chính và xây dựng Hầm Ngầm Mật cho chàng. Nàng… sẽ là ‘Tổng Quản Gia’ của chàng. Là chìa khóa… để kết nối 6 thiên phú kia lại.”
Trần Thời nhìn Kỷ Lương Thảo (Vợ 8). Nàng có vẻ không quan tâm đến “hôn sự”. Nàng chỉ quan tâm đến… “công việc”.
Lương Thảo (Vợ 8) đẩy gọng kính (giả định là một loại thủy tinh mài mỏng, cực hiếm). Nàng nhìn Trần Thời.
“Trần Thần Công,” nàng nói, giọng đều đều. “Em không quan tâm anh có bao nhiêu vợ. Em chỉ có 3 yêu cầu:” “Một: Mọi sổ sách tài chính… phải qua tay em. Kể cả của Vợ Cả (Lạc Nhan).” “Hai: Em cần quyền tuyệt đối để xây dựng 3 Kho Ngầm. Vợ Công Nghệ (Thiên Cơ) của anh phải báo cáo cho em.” “Ba: Lợi nhuận của Vợ Kinh Doanh (Kim Lợi)… phải được nộp vào Kho Bạc của em.”
Nàng… nàng đang ra điều kiện với anh.
Trần Thời nhìn cô gái 18 tuổi “bình thường” này. Anh chợt nhận ra… Đây mới là người đáng sợ nhất.
Anh nhìn Lạc Nhan (Vợ 1). Lạc Nhan (Vợ 1) chỉ nhún vai: “Nàng là người của chàng. Tự giải quyết.”
Trần Thời quay lại Lương Thảo (Vợ 8). Anh mỉm cười. “Được. Ta đồng ý.”
Lương Thảo (Vợ 8) gật đầu. Nàng lật sang trang mới của cuốn sổ. “Tốt. Bây giờ, chúng ta đi xem thái ấp. Em cần… kiểm kê kho hàng. Và… sa thải 50% đám quản lý vô dụng ở đó.”
Nàng bước qua Trần Thời, đi thẳng ra cửa.
Trần Thời đứng đó. Anh nhận ra… cỗ máy của mình… đã hoàn tất. 8 trụ cột. 8 thiên phú. 8 phu nhân. Gia tộc Trần Gia… chính thức bắt đầu vận hành.
Việc đầu tiên… là về Trần Phủ, thông báo cho 6 người vợ kia… về “tin vui” này. Anh linh cảm… đây sẽ là một cơn bão.
